Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1161 - Chương 1161 - Câu Lạc Bộ S

Chương 1161 - Câu lạc bộ S
Chương 1161 - Câu lạc bộ S

Chương 1161: Câu lạc bộ S

Phi Cơ có một ưu điểm.

Hắn biết rõ ràng vị trí của mình. Nếu bản thân không đủ thông minh, vậy thì không nên động não.

Huống chi, Phi Cơ biết rõ lão đại của mình là ai.

Tô Bình Nam.

Một nam nhân làm việc cẩn thận đến giọt nước không lọt. Một nhân vật kiêu hùng phong cách cường thế, bản lãnh cường ngạnh.

Cho nên, hắn rất nghe lời.

Biểu hiện của hôm nay chính là ý của Tô Bình Nam.

Sau khi Phi Cơ thượng vị, Tô Bình Nam cũng chỉ nói chuyện với Phi Cơ một lần.

“Ngươi thượng vị thật ra là ngồi trên lửa nướng, vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi.”

Giọng nói của Tô Bình Nam bình tĩnh nhưng lại có cảm giác áp bách: “Tiến vào nghề này, làm vị trí này, mấy chuyện dũng đấu nên giao cho người bên dưới làm. Ngươi đừng để cho bất cứ người bình thường nào nhìn thấy ngươi ngang ngược. Biểu hiện của ngươi nhất định phải khiêm tốn, cẩn thận.”

Cho nên Phi Cơ luôn ghi nhớ ý tứ của Tô Bình Nam.

Một Hòa Ký ngoan ngoãn và hợp tác là điều mà chính phủ mới cần sau năm 1997. Tập đoàn Cẩm Tú luôn rất thông minh trong định hướng chung của mình.

“Gọi ta A Trân là được.”

Đỗ Thu Hồng có chút khiếp đảm trả lời: “Phi Cơ ca, ta có thể hỏi một chút Bác ca xảy ra chuyện gì không?”

Ánh mắt Đổng Hạo Bác trở nên ấm áp.

Mặc dù hắn không biết cái tên Phi Cơ đại diện cho điều gì, nhưng nam nhân không phải người ngu. Từ trong sự kinh hoảng của A Trân và Cửu Chỉ, hắn có thể hiểu được phân lượng của người này.

Một nữ nhân, trong tình huống mà nàng cực kỳ sợ hãi vẫn lo lắng cho hắn. Tình cảm này bảo hắn làm sao mà không cảm động chứ?

“Là chuyện tốt.”

Phi Cơ quay sang nhìn Đổng Hạo Bác: “Ngươi nói rằng chính sách tiền tệ của Đông Nam Á đang xảy ra vấn đề lớn?”

Nói thật là khi nghe thấy câu hỏi này, phản ứng đầu tiên của Đổng Hạo Bác là không thể nào.

Câu hỏi này sao lại xuất phát từ miệng của một người trong bang phái chứ?

Cái gì là lưu manh?

Bọn hắn có thể đánh nhau, thu phí bảo vệ, cho vay nặng lãi, thậm chí buôn bán ma túy, giết người, cướp của nhưng nhìn chung bọn hắn rất ít đụng đến tài chính.

Bởi vì bọn hắn hoàn toàn không biết tài chính là gì, thậm chí nếu có, bọn hắn cũng chỉ được môi giới của các công ty chứng khoán lừa đầu tư vào một số cổ phiếu mà thôi.

Vì vậy, nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ luôn nhìn đám lưu manh với ánh mắt khinh thường.

“Đúng vậy.”

Đôi mắt sắc bén của chiếc Phi Cơ khiến Đổng Hạo Bác bỏ qua sự ngạc nhiên, thành thật trả lời: "Từ góc độ của Thái quốc, giá nhà, giá cổ phiếu và tỷ giá hối đoái quá cao so với đồng đô la Mỹ, và nền kinh tế Đông Nam Á không tốt như bọn hắn nghĩ. Dự trữ ngoại hối cho thương mại quốc tế không đủ, chúng chắc chắn sẽ sụp đổ.”

“Ừm.”

Phi Cơ đưa tay ngăn lại Đổng Hạo Bác đang nói chuyện một cách hứng thú: “Ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì nhưng ta cần ngươi giúp kiếm tiền.”

“Được.”

Đổng Hạo Bác cố gắng ngăn lại nội tâm thấp thỏm, trả lời: “Phi Cơ ca, sự tàn khốc của thị trường vốn không kém gì những cuộc chiến tuyệt vọng trên giang hồ. Ta nhất định phải nói rõ một việc, ta không chắc mình có thể tiếp tục.”

“Ta không hiểu chuyện nghề nghiệp, nhưng ta hiểu nguyên tắc, không thể để cho đối phương cảm thấy ủy khuất khi bắt người ta làm việc.”

Phi Cơ phất tay, Cửu Chỉ lập tức quy củ bước ra: “Bác ca, đây là ba mươi ngàn của ngươi. Về phần Lý lão thái, ta sẽ bảo anh em thả ra.”

Đổng Hạo Bác quay sang nhìn Mụ Mụ đã ngẩng đầu lên. Thấy đối phương gật đầu, lúc này hắn mới mỉm cười nói với Cửu Chỉ: “Thiếu nợ thì phải trả tiền. Ba mươi ngàn đồng này xem như tiền ta trả cho Cửu Chỉ ca.”

Phương thức xử lý của nam nhân không thể nói là không đúng.

Nam nhân đã tìm hiểu kỹ chuyện của Mụ Mụ. Nghe nói mẹ chồng của nàng nợ Cửu Chỉ hơn ba mươi ngàn. Nam nhân cho rằng mình không nên đắc tội loại người không có lợi không dậy sớm, tâm ngoan thủ lạt như Cửu Chỉ thì hay hơn.

Hiện tại, mặc dù hắn có thể mượn tên tuổi của Phi Cơ để ép đối phương không cần trả tiền cũng không sao, nhưng chung quy vẫn không bằng trả tiền cho đối phương. Ít nhất về sau sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.

Điểm xuất phát của Đổng Hạo Bác rất đơn giản, nhưng Cửu Chỉ là một tiểu nhân vật tầng chót lại sợ hết hồn.

Xung đột giữa băng đảng trên phố Bát Lan đã khiến cho hiện tại tin đồn rất căng, đám cảnh sát điên rồ đó sẽ cắn chặt bất kỳ vấn đề nhỏ nhặt nào.

Vốn dĩ việc thu nợ mà hắn phụ trách đã được yêu cầu ngừng mấy ngày nay, hơn nữa thủ đoạn nhất định phải ôn hòa. Nhưng hắn vì muốn kiếm thêm chút tiền, cho nên hắn đã cố ý cài bẫy mẹ chồng của Mụ Mụ. Điều này đã khiến cho Phi Cơ cực kỳ bất mãn. Nếu bây giờ hắn từ chối, có trời mới biết chuyện gì sẽ phát sinh.

“Xem như bồi tội, xem như bồi tội.”

Mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán Cửu Chỉ. Bộ dạng giống như gặp quỷ của hắn khiến cho Đổng Hạo Bác hiểu rằng sự việc không đơn giản như hắn nghĩ.

Phi Cơ dùng tay ra hiệu mời Đổng Hạo Bác. Chờ đối phương lên xe xong, hắn mới lạnh lùng nói với Cửu Chỉ một câu: “Ngươi là người của Đại Phi, ta không bắt nạt tiểu bối. Chuyện này ta muốn hắn có sự bàn giao với ta.”

Không biết đã bao lâu rồi Đổng Hạo Bác không tiến vào câu lạc bộ cao cấp như vậy.

Câu lạc bộ S.

“Thật hiếm khi thấy một người nghèo túng có khứu giác nhạy bén trên thị trường chứng khoán đi xa như vậy.”

Một nữ nhân mặc váy màu đen kinh ngạc nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn: “Ta đã nghe Phi Cơ nói đến chuyện của ngươi, ta không biết ngươi phân tích có đúng hay không, nhưng luận điệu này ta đã từng nghe boss nói, cho nên ta tin tưởng ngươi một lần.”

Đổng Hạo Bác yên lặng.

Nữ nhân không tự giới thiệu, hắn cũng không biết đối phương là ai. Nhưng từ thái độ của Phi Cơ cho thấy nữ nhân này là một đại nhân vật.

Bình Luận (0)
Comment