Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1162 - Chương 1162 - Nói Được Làm Được

Chương 1162 - Nói được làm được
Chương 1162 - Nói được làm được

Chương 1162: Nói được làm được

Nữ nhân thẳng thắn đến đáng sợ: “Không ai dám dùng ngươi, ta dám. Hơn nữa ngươi sẽ có được sân khấu mà ngươi không thể tưởng tượng, nhưng trước đó ta cần ngươi thể hiện năng lực của mình.”

Rốt cuộc cũng đợi được cơ hội, Đổng Hạo Bác kích động đến toàn thân run rẩy: “Cần ta làm gì?”

“Giúp ta lấy được mậu dịch Lợi Đạt.”

Rebecca trả lời: “Ta muốn tuyệt đối kiểm soát Lợi Đạt. Kinh phí không thành vấn đề, chỉ có điều là phải nhanh.”

“Lợi Đạt?”

Đổng Hạo Bác cuối cùng đã thể hiện phẩm chất chuyên nghiệp của mình vào lúc này: “Một trong năm công ty ở Cảng thành có quyền xuất khẩu thuốc lá? Ông chủ đằng sau là Trần Bính Đường của Nguyên Lãng.”

“Trả lời đúng đấy.”

Rebecca cười lạnh: “Được ăn cả ngã về không. Có thể nhận được cơ hội của ta hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.”

“Được.”

Đổng Hạo Bác gật đầu. Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Mặc dù ta không biết ngươi là ai, nhưng có thể nhìn ra được thế lực của ngươi không nhỏ. Tạo ra tin tức khiến giá cổ phiếu của Lợi Đạt giảm xuống không khó. Đối với phương diện thao tác kỹ thuật này, ta có thể nói mình có lòng tin tuyệt đối.”

Sự ngưỡng mộ của Rebecca đối với Tô Bình Nam đã khắc sâu trong xương tủy. Nàng rất coi trọng từng lời nói của hắn.

Nàng nhớ rõ lão đại của mình đã từng mờ mịt nói một câu, năm nay là thao thiết thịnh yến của tập đoàn Cẩm Tú, cửa đột phá là chính sách tiền tệ của Đông Nam Á.

Câu nói này đã được Rebecca ghi nhớ trong lòng.

Sinh ra trong một gia đình giàu có ở Cảng thành, nàng hiểu rõ sức mạnh vốn liếng hơn ai hết. Căn cứ theo hiểu biết của nữ nhân về Tô Bình Nam, ông chủ chắc chắn đã lên rất nhiều kế hoạch trong một thời gian dài.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nàng coi trọng Đổng Hạo Bác như vậy. Sau khi thu xếp cho đối phương xong, nàng đã lập bản báo cáo chi tiết về Đổng Hạo Bác, đồng thời cử người trực tiếp đưa đến Thâm thành.

Tô Bình Nam nhận được bản báo cáo vào rạng sáng hôm sau.

Sau khi sắp xếp Đỗ Cửu dẫn theo Lâm Dương mệt mỏi đi ăn cơm, nam nhân vừa mở tờ đầu tiên ra, lập tức không thể chuyển dời ánh mắt.

Chữ phồn thể của Đổng Hạo Bác rất đẹp, vô cùng có bút lực. Thái quốc thực hiện một hệ thống tỷ giá hối đoái cố định, khối lượng giao dịch và lượng đô la Mỹ dự trữ của nó không đủ để chống lại sự tấn công của bất kỳ nguồn vốn quốc tế nào.

Theo những phán đoán trên, Thái quốc chắc hẳn là quốc gia đầu tiên sụp đổ, vì vậy một khi ngươi nhận thấy sự dao động dữ dội của đường sắt Thái Lan, ngươi nên tiến vào ngay lập tức…

“Ánh mắt không tệ nhưng bố cục quá nhỏ.”

Tô Bình Nam nheo mắt, giống như một con rắn độc vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đông: “Nếu cướp đoạt, tại sao ngươi lại muốn đi theo đằng sau quỷ Tây Dương? Vì sao Cẩm Tú không ăn được đầu của nó?”

Nam nhân vẫn kiêu ngạo như trước.

Đứng dậy, Tô Bình Nam bấm điện thoại cho Lưu Đại Tùng: “Thông báo cho tất cả mọi người bây giờ quay về Thiên Đô.”

Quỹ tích ở một thời không khác là đầu tháng sáu nhưng Đổng Hạo Bác đã phát hiện ra mánh khóe bên trong, để tránh đêm dài lắm mộng và tối đa hóa lợi nhuận, nam nhân quyết định hành động trước.

Một câu phân phó của Tô Bình Nam, tất cả mọi người lập tức hành động. Đỗ Cửu là người đầu tiên đứng trước cửa phòng của Tô Bình Nam.

“Đi thông báo cho Tần Tử Khâm, đoàn đội của nàng cũng phải trở về. Ta muốn nàng về Thiên Đô trước ta.”

“Vâng.”

Đỗ Cửu khom người.

Nhìn đội ngũ Cẩm Tú quy củ sâm nghiêm, không hề loạn chút nào, Lưu Đại Tùng chỉ biết tặc lưỡi không thôi.

Hắn đi theo Tô Bình Nam đã mấy ngày.

Lưu Đại Tùng đã dần dần thích ứng với phong cách của Tô Bình Nam. Cảm giác của hắn rất phức tạp. Tác phong của Cẩm Tú giống như quân đội.

Thiết huyết, cường ngạnh, thậm chí có chút thô lỗ.

Nói thật là sau khi vượt qua thời gian đầu không thích ứng, Lưu Đại Tùng đã một lòng với Tô Bình Nam. Hắn xuất thân thư ký, hắn rất dễ dàng lọt vào hố một nhân vật lãnh đạo có mị lực cá nhân như vậy.

“Thời gian của ta rất eo hẹp, thông báo cho Tiêu Nhiên cùng với đám người cấp bậc phó quản lý rác rưởi của hắn đến công ty họp.”

Tô Bình Nam nhìn đồng hồ: “Bây giờ không kẹt xe. Bốn mươi phút sau, yêu cầu tất cả mọi người có mặt tại phòng họp. Nếu ai đến trễ, bảo người đó xéo đi.”

Nửa tiếng sau, Tiêu Nhiên dụi mắt nhìn Tô Bình Nam ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị. Ngoài mặt thì hắn cười nịnh nọt nhưng trong lòng lại hiếu kỳ không thôi.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta lôi ra khỏi chăn thơm ngào ngạt vào lúc bốn rưỡi sáng.

Phải biết rằng hắn đang chăn ấm nệm êm với một em gái danh xưng Lý Hân Thâm Quyến, mỹ nữ con lai, chân dài có thể dụ chết người.

Hắn đã tốn rất nhiều công sức mới có được. Một trăm ngàn tệ, đây không phải là cái giá nhỏ, còn chưa nếm thử mùi vị đã bị giọng nói lạnh lùng trong điện thoại dọa đến mất cả ham muốn.

Rượu là thuốc độc đâm thấu ruột, sắc là dao thép róc xương.

Tiêu Nhiên chỉ có thể tự an ủi mình một cách tuyệt vọng theo cách này, để bản thân cảm thấy tốt hơn.

Hắn không dám không đến.

Tô Bình Nam làm việc rất cường ngạnh. Mặc dù hắn là cổ đông nhưng tính cách của hắn thật sự không ai bì nổi, nói được làm được.

Tiêu Nhiên hoàn toàn không nghi ngờ điều này.

“Người đã đến đông đủ chưa?”

Giọng khách át giọng chủ, Tô Bình Nam trực tiếp lên tiếng. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn gõ bàn một cái.

Phòng họp đang xì xào bàn tán lập tức lặng ngắt như tờ.

Tô Bình Nam đến chưa được mấy ngày nhưng khí thế thiết huyết âm lãnh phát ra từ người hắn làm cho mọi người câm như hến.

Đương nhiên Tô Bình Nam không khách sáo với những người như vậy. Hắn luôn tôn trọng các quy tắc và là một người nghiện công việc.

Với khối lượng công việc nặng nề trong giai đoạn đầu, nam nhân này đã thực sự hiểu rõ trong một khoảng thời gian rất ngắn, giống như một cỗ máy máu lạnh điên cuồng.

Cộng với sự lạnh lùng không giận tự uy của hắn, mọi người đều phục tùng. Nhưng giờ phút này tiếng gõ bàn lại như sấm bên tai mọi người.

Bình Luận (0)
Comment