Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1169 - Chương 1169 - Hai Lựa Chọn

Chương 1169 - Hai lựa chọn
Chương 1169 - Hai lựa chọn

Chương 1169: Hai lựa chọn

Cùng lúc đó, Bản thúc cũng được mang vào phòng thẩm vấn.

Nhưng nhìn thấy camera bị tắt và gian phòng trống không, chân mày của hắn cau lại.

Điều này rất không bình thường.

Luật sư nói cho hắn biết Trần Bính Đường đang vận hành, cho nên trong lòng hắn cũng không quá mức kinh hoảng. Đa số bản án của hắn đã có người gánh, đối phương bắt hắn cũng không có quá nhiều biện pháp.

Cửa mở.

Nhìn người bước vào, con ngươi Bản thúc lập tức thu nhỏ bằng cây kim.

“Phi Cơ?”

Bản thúc cáo già không ngờ lại gặp nhân tài mới nổi của Hòa Ký ở đây. Trong tiềm thức của Bản thúc, Phi Cơ vẫn là một hậu bối.

“Là ta.”

Phi Cơ tùy ý ngồi xuống: “Đây cũng là lần đầu tiên ta ngồi chung một chỗ với Bản thúc ngài, không ngờ lại ở nơi này.”

“Ra ngoài, ta không muốn gặp ngươi.”

Bản năng Bản thúc cảm giác được nguy hiểm: “Nếu ngươi muốn tìm ta nói chuyện, tốt nhất nên gọi trước cho luật sư của ta. Ta không có thói quen nói chuyện với chó của Hòa Ký.”

“Lão nhân gia ngươi quá tham rồi.”

Phi Cơ hoàn toàn không thèm để ý đến sự trào phúng của Bản thúc, vẫn cười tủm tỉm: “Bản thúc, giang hồ bất kính lão. Ngươi tung hoành nhiều năm như vậy, cần gì chứ?”

“Ta nghe không hiểu ý của ngươi.”

Bản thúc im lặng, không có ý định lên tiếng.

“Ngươi đã đến tuổi về hưu rồi mà còn không muốn từ bỏ vị Thái Bình Thân Sĩ kia chẳng phải vì tiếc lợi nhuận của phố Bát Lan sao?”

Phi Cơ cười lạnh: “Ngươi không chọn một đám hậu bối cường nhân của Hào Mã Bang, ngược lại giao phố Bát Lan cho một tên hữu dũng vô mưu như Thái Tử quản lý. Bản thúc, tất cả mọi người đều là người thông minh, cần chi phải như vậy chứ.”

Bản thúc vẫn im lặng như trước.

“Ta đã quét sạch mười bảy địa bàn của ngươi, xem ra ngươi còn không biết? Đám đàn em của ngươi không nói cho ngươi biết sao?”

Nói xong, Phi Cơ làm ra vẻ như chợt hiểu ra, vỗ vào trán: “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết, tâm phúc thiếp thân của ngươi đang bay sang châu Úc đấy.”

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Bản thúc, Phi Cơ nói tiếp: “Hắn còn thông minh hơn cả ngươi. Ngay từ lúc ICAC bắt đầu điều tra Trần Bính Đường, hắn đã quyết định rời đi. Hơn nữa trước khi đi, hắn còn bán một phần tư liệu với giá tốt.”

“Thật ra ta hoàn toàn không có hứng thú với ba đứa con của ngươi đang ở đâu, ngươi có mấy căn biệt thự, tài khoản ngân hàng bao nhiêu.”

Phi Cơ chậm rãi mở cái túi mang theo trên người: “Chỉ dựa vào việc ta lấy được mười bảy địa bàn của ngươi, cộng thêm một vụ tống tiền và bức thiếu nữ lương thiện làm kỹ nữ cũng đủ khiến ngươi chạy không thoát rồi.”

Nhìn Bản thúc sắc mặt âm trầm, Phi Cơ nói ra một câu mấu chốt nhất: “Ta là người giang hồ, không phải đám cảnh sát khô khan kia. Ta có thể không cố kỵ làm ra rất nhiều chuyện. Nếu ngươi không để ý đến việc mình bị bắt, như vậy người nhà và con cái của ngươi thì sao?”

Phi Cơ cười lạnh: “Thế lực của Hòa Ký ở Amsterdam, Hà Lan cũng không nhỏ đâu.”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

Bản thúc không còn im lặng nữa, giận dữ đứng lên.

“Vì sao ngươi lại ở đây để bàn điều kiện với ta? Điều này có lợi gì cho ngươi chứ?”

Bản thúc không hổ danh là lão giang hồ. Tâm phúc bên cạnh đã bỏ đi cùng với lời nói của Phi Cơ cũng không khiến hắn hoàn toàn mất kiểm soát. Hắn nheo mắt, đầu óc vận chuyển thật nhanh, ý đồ tìm ra nguyên nhân chủ yếu Phi Cơ đến đây.

Hắn muốn lật bàn.

Không thể không nói, mặc dù Bản thúc đã già, nhưng tính cách vẫn rất kiên cường.

“Dường như ngươi không tin tưởng ta lắm.”

Phi Cơ đặt mấy tấm ảnh trước mặt Bản thúc, trên đó có một thanh niên tóc ngắn đang nhổ cỏ trước một ngôi biệt thự, trông rất tỏa nắng.

“Ta chưa từng nghĩ đến Bản thúc có một đứa con trai không phải họ Lâm mà là họ Trương.”

Phi Cơ cười lạnh: “Bản thúc, ta đã nói ngươi già rồi. Ngươi không biết nếu như chứng minh được những thu nhập của ngươi không hợp pháp, ICAC có quyền đóng băng tài khoản ngân hàng của ngươi ở Cảng thành.”

Bản thúc ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Ngươi nên chịu khó học hỏi một chút, về sau mở tài khoản ngân hàng nước ngoài, thuận tiện hơn rất nhiều.”

“Nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu.”

Phi Cơ học theo dáng vẻ của Tô Bình Nam gõ bàn một cái: “Ngươi không hợp tác, ta không bàn giao được với người sau lưng. Ta nhất định phải lấy hết tài sản của ngươi.”

Sành sỏi như Bản thúc, vừa nghe đã hiểu được những gì Phi Cơ nói.

Hẳn là đã có con cá sấu nào đó nhìn thấy cơ hội muốn nuốt trọn sản nghiệp của Trần Bính Đường, còn hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi.

Bản thúc trầm tư.

Phi Cơ có thể gióng trống khua chiêng đến đàm phán với hắn, nhất định phía sau có người phát lực. Điều này cũng không lạ. Hắn có núi dựa, còn Phi Cơ trong hai năm qua phong sinh thủy khởi, đằng sau có người cũng không kỳ quái.

“Ta có thể nhận được gì?”

Bản thúc lên tiếng.

“Người nhà bình an, tài sản thu được cả đời của ngươi sẽ được rửa sạch và chuyển ra nước ngoài. Còn về bản thân ngươi?”

Phi Cơ mỉm cười: “Bản thúc, Trần Bính Đường chết ngươi cũng trốn không thoát, đừng quá tham lam. Nhưng hai hoặc ba năm nữa ngươi sẽ được tạm tha vì lý do sức khỏe.”

Nhìn Bản thúc đang im lặng vì do dự, Phi Cơ kết thúc cuộc nói chuyện: “Thời đại khác biệt. Bản thúc, ngươi đừng quá tham. Cả đời chém giết, có được kết cục như vậy cũng không tệ.”

Đại Thiên Minh tỉnh dậy từ trong bóng tối, gương mặt đầu tiên hắn nhìn thấy chính là gương mặt mà hắn chán ghét nhất, nhưng bây giờ lại thân thiết vô cùng.

Lương Văn Xương.

“Tỉnh rồi à? Vận khí của ngươi không tệ nhỉ.”

Lương Văn Xương mặt lạnh lên tiếng: “Nếu chúng ta phát hiện chậm thêm hai phút nữa, ngươi đã đi gặp Thượng Đế rồi. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, ngươi tiếp tục tránh nặng tìm nhẹ, ta sẽ ném ngươi về phòng giam, nhưng lần này sẽ không còn là phòng đơn nữa. Ngươi sẽ gặp chuyện gì, ngươi hãy tự cầu phúc đi.”

“Thứ hai, nói hết những gì ngươi biết cho ta nghe. Ta sẽ xin tòa án giảm án cho ngươi. Ngươi sẽ phải chịu hình phạt rất nhẹ, khoảng một năm là có thể ra tù.”

Bình Luận (0)
Comment