Chương 1168:
Cái mà Cẩm Tú và Hòa Ký quan tâm là Lợi Đạt, không quan tâm đến việc Bản thúc hay Trần Bính Đường có nhận trừng phạt chính nghĩa hay không.
Nếu Trần Bính Đường hoặc Trần gia đồng ý bán tháo Lợi Đạt, dựa theo tính tình của lão đại Tô Bình Nam, hắn nhất định sẽ để hai người này rời khỏi Cảng thành một cách im lặng.
Đáng tiếc Cẩm Tú và Hòa Kỳ đều không thể bại lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên chỉ có thể ra tay loại bỏ hai chướng ngại vật này.
Vậy thì nhất định phải bắt Bản thúc lên tiếng, khiến Trần Bính Đường mất sạch danh dự. Có như thế ICAC mới không lưu tình, không cố kỵ thế lực mà hắn đại diện và quy tắc ngầm, xuống tay thật nặng.
Bắt Bản thúc lên tiếng có khó không?
Không khó.
Mỗi người đều có nhược điểm.
Bản thúc tuổi già mới có con, cho nên mới sợ chết. Nếu không, lão hồ ly này kiếm nhiều tiền đến như vậy, lại còn giảo hoạt đến mức có ba hang, thậm chí còn dự định di dân là vì cái gì?
Nhưng gặp mặt Bản thúc rồi quang minh chính đại uy hiếp đối phương lại là một nan đề.
Hòa Ký cũng vậy, Rebecca cũng thế, những quân cờ của bọn hắn trong ngành cảnh sát không tham dự vào những vụ án khiến cho người ta chú ý như vậy. Cho nên Rebecca dứt khoát sử dụng chiêu hiểm.
“Khó hiểu quá, lão tử không nghĩ nữa.”
Sau một tiếng, Phi Cơ đã uống cạn ly rượu vang mà đầu óc vẫn rối tinh rối mù. Hắn đứng dậy oán trách một câu, sau đó đột nhiên nhớ về quãng thời gian đi theo thiếu nữ thanh lãnh như tuyết kia.
…
Cô gia tử Đại Thiên Minh hiếm có lúc hưởng thụ đãi ngộ hoàn toàn không xứng với thân phận địa vị của hắn.
Một căn phòng đơn, thậm chí còn có một cảnh vệ đặc biệt canh giữ.
Cảng thành tấc đất tấc vàng. Bên trong phòng trực rộn ràng. Nhận được đãi ngộ như vậy có thể thấy được Lương Văn Xương coi trọng hắn như thế nào.
Hắn đã quyết định liều chết.
Bây giờ có thể khởi tố tội danh của hắn nhưng cũng chỉ là dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên bán dâm, tội không đáng chết. Hơn nữa, Bản thúc cũng đã mời luật sư cho hắn. Đối phương cũng đã đến gặp hắn hai lần, đưa ra cam đoan với hắn. Quan trọng hơn là khi đối phương rời đi đã lạnh lùng vứt lại một câu.
“Người thông minh nên biết chọn như thế nào.”
Luật sư Trần hào hoa phong nhã, đeo cặp mắt kính gọng vàng càng làm cho hắn trông vừa nho nhã vừa phong độ, nhưng giọng điệu của hắn lại lạnh lẽo giống như khảm đao cắm trong trời đông giá rét: “Qua được, mọi người đều tốt. Thứ nên đưa cho ngươi cũng sẽ không thiếu. Nói ra, Bản thúc và Trần thân sĩ chưa chắc sẽ xảy ra chuyện, nhưng ngươi nhất định sẽ xảy ra chuyện.”
Thế là Đại Thiên Minh bắt đầu tránh nặng tìm nhẹ. Nhìn vị cảnh sát đang tức giận, trong lòng hắn vừa run sợ vừa có phần cố kỵ.
Sau một lần bị thẩm vấn, thời gian ở một mình trong phòng của hắn đã bị cắt đứt. Sau bữa cơm chiều, mặt viên cảnh sát không thay đổi mở cửa sắt phòng giam, thả vào một hán tử mà hắn chưa từng thấy qua.
Thân hình đối phương bưu hãn, mình trần, cánh tay xăm hình rồng bay phượng múa, mùi vị giang hồ trên người rất đậm. Điều này khiến cho Đại Thiên Minh hoảng sợ trong lòng.
“Tiểu tử của Hào Mã Bang, gần đây ngươi rất đỏ. Nhưng đừng sợ, ta không ăn ngươi đâu. Những phòng khác đủ quân số, vận khí của lão tử không tệ, có thể chen với ngươi một chút.”
Hán tử nhếch miệng, trong mắt Đại Thiên Minh nụ cười này có chút dữ tợn: “Hơn ba mươi người bị bắt ở phố Bát Lan, đa số bọn hắn sẽ ở lại Xích Trụ từ mười đến hai mươi năm, nhưng ngươi dường như không có chuyện gì.”
“Ta bị đánh ngất xỉu mang đến đây.”
Sợ đối phương ngộ nhận mình là người làm chứng, Đại Thiên Minh giải thích một câu.
“Ta không tham dự, cho nên bọn hắn không khởi tố được ta nhiễu loạn trị an xã hội.”
Hán tử “à” một tiếng, sau đó cũng không nói nữa. Bầu không khí cứ như thế trở nên im lặng. Môi Đại Thiên Minh giật giật, ý định hỏi thăm tình huống bên ngoài nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí.
Ánh mắt đối phương nhìn mình vô cùng hung ác, không nên tự chuốc lấy nhục thì tốt hơn.
Đã thành thói quen, chín giờ Đại Thiên Minh đã ngủ thật say nhưng bỗng nhiên cổ họng đau nhói.
Hắn mở mắt, lúc này mới phát hiện tên hán tử đến buổi chiều không biết từ lúc nào đã dùng hai tay bóp cổ hắn. Cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ hai tay của đối phương, Đại Thiên Minh ra sức đấm vào người đối phương.
Người này muốn giết mình.
Đây là cảm giác duy nhất của hắn.
“Đừng trách ta, lão tử cần tám trăm ngàn phí an gia, ngươi nhất định phải chết.”
Hán tử trầm giọng nói, nhìn Đại Thiên Minh liều mạng giãy dụa, hai tay tiếp tục dùng sức.
Đại Thiên Minh giãy dụa càng lúc càng bất lực, rốt cuộc mắt tối sầm lại rồi ngất đi.
…
“Ngươi nói hắn có bị mắc lừa hay không? Dù sao chúng ta giám sát nghiêm mật như vậy, Bản thúc không có khả năng cho lưu manh vào giết hắn, mạo hiểm quá lớn.”
Nhìn Đại Thiên Minh đang liều mạng giãy dụa bên trong màn giám sát, Lý Văn Bân được Lương Văn Xương cố ý điều tới phối hợp lên tiếng nói.
“Hắn không phải loại tội phạm ngươi thường gặp, mà chỉ là một cô gia tử.”
“Không nghĩ nhiều như vậy được đâu. Nếu không ta sẽ không đến đây.”
Lương Văn Xương nhìn chằm chằm màn hình rồi trả lời.
“Xong rồi.”
Lý Văn Bân nghe xong cũng không tiếp tục nói nữa. Hắn là tuyến nhân, chậm rãi trà trộn đến vị trí này. Thành viên trong đội phần lớn là quân đội và tổ trọng án, không biết quá nhiều về đội phòng chống tội phạm.
“Người của chúng ta không có mùi giang hồ, sợ làm không được. Đây là người của Phi Cơ Hòa Ký, ra tay rất có chừng mực, không chết được đâu.”
Lương Văn Xương không cho ai xông vào, vẫn giải thích một câu: “Dọa một lần khiến cô gia tử đó chết khiếp, về sau hắn mới khai.”
Nhìn Đại Thiên Minh không còn nhúc nhích và hán tử kia thủ thế, Lương Văn Xương không nhanh không chậm lên tiếng: “Chúng ta tiến vào thu hoạch thôi.”