Chương 1167: Khôi phục quỹ đạo
Con người có tính xã hội.
Tập đoàn Cẩm Tú phát triển cho đến bây giờ, dưới sự lãnh đạo của Tô Bình Nam, bản thân tổ chức của tập đoàn cũng ngày càng chặt chẽ hơn, quy tắc nghiêm minh, thưởng phạt rõ ràng.
Cùng với vòng tròn sinh thái và văn hóa Cẩm Tú độc đáo, một khi bọn hắn gia nhập, môi trường tâm lý và thể chất sẽ lặng yên khiến những người này gắn bó chặt chẽ với bánh xe khổng lồ của Cẩm Tú.
Lợi ích, giá trị quan.
Khi hai mục này được kiểm soát hoàn toàn, hai chữ trung thành sẽ đến một cách tự nhiên.
Đặc biệt là đối với những nhân sĩ tầng dưới chót lại càng thêm rõ ràng.
…
Bản thúc là lão giang hồ, làm chuyện gì cũng cẩn thận không để lại dấu vết, phong cách làm việc gần như đã trở thành bản năng.
Cô gia tử Đại Thiên Minh trong lúc bị thẩm vấn lần nữa đã bị ánh mắt âm lãnh của Bản thúc hù mất mật, lập tức đổi giọng.
Điều này khiến cho tình tiết vụ án rơi vào thế bí.
Sự kiện phố Bát Lan nhấc lên con sóng ngập trời, truyền thông dùng ngòi bút làm vũ khí, mắng ban ngành cảnh sát đến máu chó xối đầu. Vấn đề an toàn một lần nữa bị nhấc lên đầu sóng ngọn gió.
Việc liên quan đến tiền đồ của mình, lão đại Hứa Thất An đã nổi giận.
Quan trọng là thời gian. Nếu không nhanh chóng lắng lại, chính phủ mới lên nhậm chức, cuộc sống của hắn nhất định sẽ không dễ chịu, rất có thể từ vị trí này rớt xuống.
"Chúng ta nhất định sẽ cho công chúng một câu trả lời trong thời gian ngắn nhất. Cảng thành vĩnh viễn là một thành thị an toàn nhất thế giới."
Đây là nguyên văn lời của lão đại trong buổi họp báo.
Dưới đài xôn xao.
Hơn mười mạng người bị Hứa Thất An nói một cách qua loa như vậy, tất nhiên có phóng viên một bước cũng không nhường.
“Lực uy hiếp của cảnh sát ở đâu? Một tên lưu manh của một con phố có tiếng là sau mười hai giờ đêm thuộc về băng đảng lại ung dung ngoài vòng pháp luật nhiều năm như thế? Ta muốn chất vấn năng lực của các ngươi, đồng thời cảm thấy lo lắng thay cho người dân thành phố chúng ta. Hàng năm chúng ta nộp thuế chẳng lẽ là để phát tiền lương cho những người vô năng?”
Giọng điệu của phóng viên Tạp chí Next rất gay gắt: “Hay các ngươi ngại ô dù của nhân vật tên Lâm Bản kia?”
“Là anh cả ngành cảnh sát, ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm, ngươi nên nhận lỗi và từ chức.”
Phóng viên dưới đài có người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Sắc mặt Hứa Thất An tái nhợt.
“Nhớ kỹ, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, lập tức bắt Bản thúc ngồi tù. Nếu không ngươi nhất định xong đời. Nếu dính dáng đến đại nhân vật nào đó cũng không được lưu tình.”
Sau cuộc họp báo, Hứa Thất An bị phóng viên dồn đến chân tường lên tiếng nói với Lương Văn Xương: “Không mở miệng thì dùng chút thủ đoạn. Ngươi không phải ngày đầu tiên vào đội. Nếu có ai đó can thiệp, bảo bọn hắn đến tìm ta. Ta muốn xem rốt cuộc bọn hắn có bao nhiêu lá gan.”
“Ta hiểu.”
Lương Văn Xương trả lời: “Hiện tại cô gia tử mới là nhân vật mấu chốt nhất. Nhưng hắn quá sợ Bản thúc nên không dám mở miệng, cho ta thêm mấy ngày, hắn nhất định sẽ lên tiếng.”
“Nhớ kỹ lời ta nói.”
Hứa Thất An nhìn thẳng Lương Văn Xương: “Mặc kệ dùng phương thức gì.”
Giọng điệu của nam nhân rất bình thản.
…
Hòa Ký bật hết hỏa lực.
Phi Cơ gần như trong vòng một đêm lấy được tất cả địa bàn ngoại trừ phố Bát Lan của Bản thúc. Trong lúc tất cả mọi người cho rằng hai băng đảng lâu đời sắp đánh nhau một trận, thế cục bỗng lắng lại.
Minh Vương vẫn luôn giả vờ câm điếc. Những người còn lại cũng không có ý định nâng cờ, thậm chí còn nhìn như không thấy mấy vụ tranh đấu với Hòa Ký.
Điều này khiến cho không ít người thông minh ngửi thấy mùi âm mưu.
“Phi Cơ.”
Trong lúc tất cả mọi người đều suy đoán về ba người, không ai nghĩ đến Phi Cơ, Minh Vương và Lương Văn Xương lại ngồi đối diện với nhau bên trong một quán rượu.
Lương Văn Xương lên tiếng: “Địa bàn thì ngươi đã lấy. Hiện tại ngươi nên thực hiện lời hứa của mình, làm sao để Bản thúc lên tiếng.”
Dứt lời, Lương Văn Xương liếc qua Minh Vương vẫn bình chân như vại: “Đã nói Minh Vương của Hào Mã Bang trọng nghĩa khinh lợi, xem ra ta sai rồi.”
Bầu không khí có chút im lặng.
Minh Vương cũng không phản bác, ngẩng đầu đáp lời: “Ta chỉ trao đổi lợi ích mà thôi. Bản thúc muốn ta chết, ta cũng không ngốc.”
“Cho người vào gặp cô gia tử và Bản thúc một lần, hết thảy rút dao giải quyết.”
Phi Cơ nhìn rất vui vẻ, nhưng trong lòng trăm mối ngổn ngang, đồng thời cũng cực kỳ chấn động.
Chuyện cho đến bây giờ hoàn toàn không khác gì Rebecca đã nói, chẳng những đạt được mục đích dễ như trở bàn tay, mà còn lấy được một số địa bàn, đồng thời che giấu được mục đích thật sự của Hòa Ký.
“Đơn giản như vậy?”
Lương Văn Xương không tin.
“Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc.”
Phi Cơ lên tiếng: “Ngươi cho rằng ta thật sự quan tâm đến những địa bàn đó sao? Ta muốn sổ sách của hắn cơ. Ngoại trừ Phi Cơ ta, không ai dám động đến việc kinh doanh của Bản thúc.”
Hắn mỉm cười giơ văn kiện trong tay lên: “Tống tiền, cho vay nặng lãi, bức nữ nhân lương thiện làm kỹ nữ. Những thứ này đủ cho hắn ngồi tù hai chục năm.”
“Ta sẽ sắp xếp.”
Ánh mắt Lương Văn Xương dừng lại trên tay Phi Cơ thật lâu mới đứng dậy rời đi.
“Ta giúp ngươi trấn áp, nhớ kỹ điều kiện của ta nếu muốn kéo ta lên thuyền.”
Sau khi Lương Văn Xương rời đi, Minh Vương cũng quay đầu bước ra ngoài, chỉ để lại một mình Phi Cơ. Hắn cũng không vội vã rời đi mà gọi cho mình một chai rượu vang.
Lần này Rebecca nói ra phương pháp xử lý khiến Phi Cơ cảm thấy chấn động nhưng lại càng cho hắn thấy rõ ràng hơn nhược điểm của chính mình. Đó là so với lão đại Tô Bình Nam hay là nghị viên Chung - người phát ngôn chân chính ở Cảng thành, hắn chỉ là một tên ngốc.
Phi Cơ cần khôi phục quỹ đạo của mọi thứ.