Chương 1171: Dư luận sôi trào
“Bác ca?”
Vượt quá dự kiến của nữ nhân, A Hào nhìn nam nhân quần áo thẳng tắp có chút nịnh nọt, gãi đầu, khom người nở nụ cười làm lành rồi đi ra ngoài: “Hai người cứ tự nhiên, phòng trà của ta không vội đâu.”
Bầu không khí có chút yên tĩnh.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
A Trân không hiểu được tình huống cho lắm.
Nữ nhân biết A Hào nhìn Bác ca không vừa mắt, cho rằng đối phương không khác gì một kẻ lang thang. Ngày thường nhắc đến Bác ca chỉ toàn là thái độ vênh vang đắc ý, tại sao hôm nay lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ vậy?
“Ta cũng không biết nữa, nhưng có thể đoán được một chút.”
Sắc mặt Đổng Hạo Bác nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ sợ hãi xen lẫn hưng phấn, cảm giác vô cùng phức tạp.
Chung tiên sinh hiển nhiên rất coi trọng hắn. Xem ra, trước đó nàng đã chào hỏi tam giáo cửu lưu trà trộn trong này giùm hắn.
Một thế lực siêu cấp cho tiền, cho thể diện, cho địa vị cũng không phải chuyện tốt. Có những thứ lấy bao nhiêu nhất định phải bỏ ra bấy nhiêu.
Đạo lý này không khó hiểu.
Đáng giá không?
Đổng Hạo Bác cảm thấy đáng giá. So với việc ngủ trong phòng giặt và ăn một bữa ăn mỗi ngày, hắn cảm thấy bây giờ thời gian hắn ăn quả ngọt đã bắt đầu.
“Có thể đi rồi sao?”
Đổng Hạo Bác thu hồi suy nghĩ, quay người nhìn về phía A Trân vẫn còn ngây ra, nói một câu khiến nữ nhân cảm động: “Thu Hồng.”
“Ngươi vẫn còn nhớ chứ?”
A Trân cũng không nhịn được nữa, hai mắt lập tức trở nên đẫm lệ mông lung.
“Ta vẫn luôn nhớ kỹ.”
Đổng Hạo Bác cầm chiếc ví mà nữ nhân đặt trên bàn trang điểm, rút ra tấm danh thiếp đã để ở đó hơn mười năm đến sờn mép.
“Đáng giá không?”
Nam nhân ôn nhu hỏi.
“Đáng giá.”
Nữ nhân dùng tay lau những giọt nước mắt trên mặt, hít một hơi dài, tâm trạng trở lại bình thường rồi trả lời: “Ta đi hát nhiều năm rồi nhưng chưa từng được hát bài mình chọn. Tuy nhiên, bất kể kết quả như thế nào, ta cũng cảm thấy rất vui.”
“Chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi.”
Nam nhân dịu dàng nắm lấy tay của nữ nhân: “Ta sẽ cố gắng làm thật tốt, cho ngươi được nở mày nở mặt.”
…
Thời gian trôi qua.
Tốc độ phát triển của sự việc vượt qua tưởng tượng của mọi người. Sau khi cô gia tử Đại Thiên Minh khai ra, Bản thúc được biết Trần Bính Đường đã bị IACA bắt giam. Hắn thở dài một tiếng, bắt đầu khai.
Nhất thời, xã hội náo động.
Ai có thể ngờ một Thái Bình Thân Sĩ lại có đời sống cá nhân thối nát đến vậy. Cáo buộc về vụ mất tích của ba thiếu nữ đã làm dấy lên làn sóng phẫn nộ của dư luận.
Thậm chí xe của Trần Bính Đường bị người dân tức giận ném trứng gà khi dừng trước cửa tòa án. Cảnh sát đứng bên cạnh vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, điều này cho thấy mức độ bất bình của dân chúng đối với hắn.
Bằng chứng như núi, Trần Bính Đường sẽ phải đối mặt với án tù và khoản tiền phạt khổng lồ. Trong lúc dư luận sôi trào, rất nhiều con rắn đuôi chuông trong mặt trận thống nhất của hắn đều lựa chọn im lặng.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Đây là phong cách nhất quán của tập đoàn Cẩm Tú. Bốn chữ nhân từ nương tay chưa từng có trong từ điển làm người của Tô Bình Nam.
Một công ty toàn cầu ít được biết đến bất ngờ tuyên bố nắm giữ 53% cổ phần của công ty Lợi Đạt. Thừa dịp công ty đang bị ảnh hưởng bởi những tin tức tiêu cực, bọn hắn đã trắng trợn đưa ra lời đề nghị tư nhân hóa cho tất cả các cổ đông với giá tám đồng/cổ phiếu.
Tài chính của Trần Bính Đường đang căng thẳng, trăm sự quấn thân, vô tâm ham chiến, vì thế hắn đồng ý ký tên. Tin tức này chỉ xuất hiện trên báo chí tài chính, không gây nên quá nhiều gợn sóng. Không ai nghĩ đến sau này thanh Đồ Long Đao quản lý công ty toàn cầu và Hòa Ký sẽ phát ra uy phong cỡ nào.
Đương nhiên, những cấp cao bận rộn với việc này chẳng liên quan gì đến Đổng Hạo Bác. Hai ngày trước, hắn đã bước lên máy bay đến Thiên Đô.
Đỗ Thu Hồng, cũng là A Trân đã rời khỏi phòng trà nhỏ bé kia. Ngoại trừ mấy bộ quần áo trình diễn mà nàng thích, nàng không mang theo gì hết.
Nhìn nam nhân mặc vest đi giày da bước vào khu vực kiểm tra an ninh, Đỗ Thu Hồng vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt, chiếc nhẫn sáng chói trên ngón áp út bàn tay trái.
Nữ nhân thản nhiên cười nói.
…
Không biết đã bao lâu rồi Đổng Hạo Bác chưa đi máy bay.
Cảm nhận được cảm giác không trọng lượng quen thuộc trong khoang hạng nhất, cảm xúc của Đổng Hạo Bác vô cùng phức tạp.
Lần này đồng hành đến Thiên Đô có tổng cộng bốn người.
Mọi người không trò chuyện nhiều. Sau vài câu chào hỏi ban đầu, tất cả đều im lặng. Bọn hắn có dáng vẻ khác nhau nhưng lại có hai điểm giống nhau.
Ánh mắt của ba người kia rất hung ác. Cho dù bọn hắn có đeo kính râm cũng không che giấu được khí tức cường hãn trên người.
Cộng thêm trên cổ áo vest của bọn hắn có thêu một con rồng Hạ quốc.
Một nhà giao dịch giỏi sẽ cực kỳ giỏi trong việc nắm bắt các chi tiết, có thể tìm thấy những gì nó đại diện trong những con số thay đổi nhanh chóng. Đó là vũ khí ma thuật duy nhất để bọn hắn giành chiến thắng.
Cho nên, mặc dù đối phương che cổ áo của mình rất kỹ nhưng vẫn bị Đổng Hạo Bác nhìn ra được. Hình như viền chiếc váy dài màu đen của Chung tiên sinh cũng có cùng một logo.
Đổng Hạo Bác cũng không chắc lắm.
Tô Bình Nam gặp Đổng Hạo Bác tại một nhà hàng Tây do tập đoàn Cẩm Tú vừa mới xây dựng.
Những người chân lấm tay bùn đang làm giàu bây giờ cho rằng mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn ở Hạ quốc.
Hãy nói về một nhà hàng Pháp, với một vài người nước ngoài tóc vàng và mắt xanh. Một bầu không khí lịch sự, một số loại rượu vang đỏ cổ điển giá thấp, lợi nhuận của một nhà hàng như vậy thực sự vượt quá doanh thu của các sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Nhiều người há hốc mồm vì kinh ngạc, ngay cả Tô Bình Nam nhìn doanh thu một tháng cũng không thể không thừa nhận kẻ có tiền ở Thiên Nam xác thực nhiều.