Chương 1172: Cơ hội Đông Sơn tái khởi
Đổng Hạo Bác lần đầu tiên đến đại lục không khỏi bị chấn kinh.
Nói đúng ra là hắn choáng váng trước thị trường sôi động và đầy cơ hội trên đường đi.
Người này xác thực là một nhân tài.
Hắn thấy những thứ như cơ sở hạ tầng sớm muộn gì cũng sẽ bắt kịp, nhưng tinh thần của những con người sẵn sàng chịu khó kiếm tiền và thị trường rộng lớn mới là tài nguyên quý giá nhất.
Sức sống ở mảnh đất này trong mười, thậm chí hai mươi năm tới có thể khiến người ta tưởng tượng vô tận.
Đây là phán đoán của Đổng Hạo Bác.
Trước khi đến, trong đầu nam nhân không chỉ một lần tưởng tượng Tô Bình Nam có bộ dạng như thế nào.
Một nam nhân trung niên không cười không nói? Một lão niên đa mưu túc trí mặt không biểu cảm?
Sự thật nói cho Đổng Hạo Bác biết hắn đã phán đoán sai.
Máy bay hạ cánh, một nam nhân cao khoảng hai mét phụ trách tiếp đón.
Không nói những thứ khác, nam nhân tự giới thiệu mình là Đỗ Cửu hung hãn dọa người, cơ bắp tráng kiện căng phồng dưới lớp áo vest, một động tác tình cờ cũng mang lại cho Đổng Hạo Bác áp lực rất lớn.
Hắn ngửi thấy dã tính trên người người này.
“Người ở xa đến là khách. Ông chủ làm chủ, mời ngươi ăn cơm.”
Đỗ Cửu nói: “Trong tư liệu có nói ngươi thích ẩm thực Pháp, vừa lúc chúng ta có mở một nhà hàng như vậy, cho nên chúng ta đã chọn nơi đó. Ngươi rất được coi trọng.”
"Coi trọng?”
Đổng Hạo Bác nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy.”
Đỗ Cửu vừa ra hiệu cho tài xế lái xe đi vừa quay người trả lời: “Không phải người nào của Cẩm Tú cũng có cơ hội được ăn cơm với lão đại.”
…
Nhà hàng tây tên JX này có quy mô rất lớn.
Khác với Cảng thành tấc đất tấc vàng, nhà hàng này có sáu tầng, Tô Bình Nam tiên sinh mở tiệc chiêu đãi hắn ở tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, khác với tầng dưới, cả tầng sáu chỉ có vài cái bàn. Biểu hiện cung kính của Đỗ Cửu tiên sinh giúp Đổng Hạo Bác lập tức hiểu ra đại nhân vật tiếp đãi hắn là ai.
Một nam nhân cực trẻ.
Điều này khiến cho Đổng Hạo Bác cực kỳ kinh ngạc.
Không thể nào.
“Ngồi đi.”
Tô Bình Nam mỉm cười ra hiệu cho nam nhân đang khiếp sợ ngồi xuống.
“Tô tiên sinh, ta là Đổng Hạo Bác, ngươi có thể gọi ta là A Bác.”
Thái độ của Đổng Hạo Bác cực kỳ hèn mọn.
“Ta hiểu ngươi nhiều hơn ngươi nghĩ.”
Tô Bình Nam chủ động đưa tay: “Ngươi là một nhân tài hiếm có, mà ta thì cần người như ngươi.”
Nhìn bàn tay phải thô to của Tô Bình Nam, trong lòng Đổng Hạo Bác dâng lên một cảm giác thủ sủng nhược kinh. Cảm giác này chính là cảm giác khi lần đầu tiên hắn bước chân vào HSBC nhiều năm trước khi nhìn thấy vị tổng giám đốc tóc vàng mắt xanh.
“Vì sao lúc đó ngươi lại ngồi tù?”
Sau khi Đổng Hạo Bác ngồi xuống, Tô Bình Nam nhìn như lơ đãng lên tiếng.
“Tham.”
Đổng Hạo Bác thành thật trả lời: “Còn nữa, ta tự tin quá mức, đánh giá thấp bản chất khó lường và đáng sợ của thị trường vốn.”
“Căn cứ theo điều tra của ta, lúc đó có ba người, vì sao chỉ có một mình ngươi tiếp tục chống đỡ?”
Mặt Tô Bình Nam không chút biểu cảm đặt dao nĩa xuống, giơ ly rượu lên: “Hơn nữa, sau khi ngươi ra tù cũng không thấy ai ra tay giúp đỡ ngươi. Có phải không đáng hay không?”
“Bọn hắn vốn là cấp dưới của ta, hơn nữa còn bị ta kéo xuống nước. Có khai ra bọn hắn, hình phạt đối với ta vẫn vậy thôi, cũ chẳng giúp được gì, ngược lại còn cho ta một cơ hội Đông Sơn tái khởi.”
Đổng Hạo Bác hiểu có sao nói vậy trước mặt thanh niên trẻ tuổi kia mới là lựa chọn tốt nhất, cho nên hắn biết gì nói nấy.
“Về sau bọn hắn trở mặt không quen biết, đây chỉ là nhân tính mà thôi, cũng không có gì lạ. Ta vào tù nhiều năm như thế, việc chăm sóc mẹ và em gái của ta cũng nhờ vào hai người bọn hắn. Như vậy đã đủ rồi.”
Đổng Hạo Bác trả lời.
Trải qua vài phút nói chuyện, hắn đã xua tan ý nghĩ chàng trai trẻ này là con rối của một thế lực nào đó.
Gương vị Tô tiên sinh kia rất anh tuấn, nhưng hắn càng bị thu hút bởi hào khí tung hoành phát ra trên người đoous phương. Loại phong thái này không phải ai cũng có được.
Hắn tin vào phán đoán của mình.
“Thật ra đồ ăn phương Tây chỉ là đồ ăn được nấu theo cách nguyên thủy nhất mà thôi.”
Có lẽ là vì hài lòng với sự thẳng thắn của Đổng Hạo Bác, Tô Bình Nam bỗng nhiên chuyển chủ đề.
“Ngươi có biết tại sao các nhà hàng phương Tây cao cấp lại yêu cầu yên tĩnh không?”
Tô Bình Nam ném ra một vấn đề mà Đổng Hạo Bác không nghĩ đến.
“Đây không phải quy củ sao?”
Đổng Hạo Bác không hiểu ý của Tô Bình Nam, chỉ có thể ngây ngốc trả lời.
“Rắm chó không đòi quy củ.”
Mặt Tô Bình Nam không biểu cảm, lắc đầu nói.
“Con người cũng là động vật, và hầu hết tất cả các loài động vật hung dữ đều có bản năng bảo vệ con mồi. Khi cắn con mồi, không một loài động vật nào khác được phép la hét bên cạnh.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam vẫn cao ngạo như trước: “Quy củ này rất dã man, nhưng bởi vì bây giờ mặt trăng bên ngoài tròn hơn, tất nhiên sẽ có một số người thổi phồng, sau đó mới hình thành cái gọi là quy củ.”
Nam nhân nói tiếp: “Bởi vì coi trọng, cho nên ta đã dọn sạch tầng sáu. Bây giờ chúng ta sẽ nói về thức ăn của chúng ta.”
Đổng Hạo Bác ngẩng đầu: “Ý ngươi là lỗ hổng tỷ giá hối đoái ở Đông Nam Á?”
“Đúng.”
Tô Bình Nam mỉm cười trả lời.
“Ở đây à?”
Mặc dù nhà ăn trống rỗng nhưng Đổng Hạo Bác vẫn thận trọng nhìn chung quanh.
“Đúng, là nơi này.”
Tô Bình Nam gật đầu khẳng định, sau đó khoát tay, không nói nữa.
Hắn rất nóng tính và khả năng kiểm soát của hắn đối với Cẩm Tú đã đạt đến mức độ mà người khác không thể hiểu được. Nam nhân không cần giải thích với Đổng Hạo Bác nhưng biểu hiện của hắn đã nói rõ hết thảy.
Theo động tác của Tô Bình Nam, bất luận nhân viên phục vụ đứng bên cạnh hay Đỗ Cửu như người đá đều cùng nhau khom người, sau đó chỉnh tề rời khỏi nhà ăn.