Chương 1173: Bữa tiệc linh đình cho chúng ta
Tô Bình Nam gọi lại Lưu Đại Tùng đang định rời đi.
“Ngươi cùng nghe luôn đi.”
Tô Bình Nam rất hài lòng với cách làm việc của Lưu Đại Tùng mấy ngày qua. Mặc dù nam nhân này vẫn chưa tiếp quản hoàn toàn mạng lưới quan hệ do Văn Tiểu Địch kiểm soát khi hắn đến Thiên Đô, nhưng mọi thứ đã được xử lý rất tốt.
“Bây giờ ngươi là người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội, chỉ có hiểu rõ sách lược phương hướng chung của tập đoàn, ngươi mới có thể phát huy tác dụng tốt hơn.”
Nam nhân chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Nghe này, có tai không có miệng.”
“Ta hiểu rồi.”
Lưu Đại Tùng trả lời ngắn gọn, tâm trạng kích động hiện rõ lên gương mặt.
Bởi vì dấu ấn phong cách cá nhân của Su Pingnan quá rõ ràng và độc đoán, Lưu Đại Tùng có một cảm xúc tôn thờ cá tính mạnh mẽ trong một khoảng thời gian ngắn.
“Thái quốc.”
Đổng Hạo Bác nhấp một ngụm rượu đỏ, nhân cơ hội chỉnh lại suy nghĩ của mình: “Ta nghĩ tỷ giá hối đoái thậm chí sẽ gây ra khủng hoảng tài chính, và nền tảng đầu tiên của sự sụp đổ là ở Thái quốc.”
Hiểu rõ quỹ tích của toàn bộ sự việc trong một thời không khác, sắc mặt Tô Bình Nam vẫn như bình thường, chỉ thản nhiên gật đầu: “Lý do?”
“Sau sự trỗi dậy của bốn con rồng Châu Á chính là bốn tiểu hổ Châu Á, Thái quốc, Malaysia, Indonesia và Philippines. Đây thật sự là một chuyện cười lớn.”
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thái độ vân đạm phong khinh của Tô Bình Nam, giọng điệu của Đổng Hạo Bác trở nên hơi kiêu ngạo: “Ta đã chú ý đến thị trường tài chính ngay từ khi ta ra tù. Sau khi nghiên cứu, ta phát hiện ra rằng các công ty lớn thực sự ở các quốc gia này về cơ bản là đầu tư nước ngoài.”
“Đầu tư nước ngoài không có cảm xúc và không quan tâm đến tỷ lệ thất nghiệp. Tư bản chỉ quan tâm đến lợi nhuận và mô hình kinh tế này không có lực cản.”
Đổng Hạo Bác hàng ngày ngủ trong tàu điện ngầm và phòng giặt, nhưng rõ ràng là hắn không lãng phí thời gian. Nam nhân đã nắm rõ dữ liệu về kinh tế của Thái quốc trong lòng bàn tay.
“Tại sao Thái quốc phải là nước gánh chịu gánh nặng đầu tiên, bởi vì nền kinh tế của bọn hắn yếu nhất, dự trữ ngoại hối không đủ mạnh, đồng thời còn phải gánh một khoản nợ nước ngoài lớn.”
Đổng Hạo Bác nhìn Lưu Đại Tùng đang mờ mịt ở một bên. Mặc dù không biết đối phương có địa vị gì ở tập đoàn Cẩm Tú nhưng hiển nhiên không thấp.
Nam nhân nói một câu rất đơn giản: “Bây giờ Thái quốc giống như một đứa trẻ được trang bị đến tận răng, nhưng thực tế đứa trẻ này ngay cả sức lực để nhặt vũ khí mình được trang bị cũng không có.”
Lưu Đại Tùng cười khổ, nhẹ gật đầu, ra hiệu cho Đổng Hạo Bác cứ nói tiếp. Hắn không ngốc.
“Xét theo thuật ngữ chuyên nghiệp, Tô tổng kinh tài tuyệt diễm muốn phát triển xuyên quốc gia, nhất định cần nguồn vốn khủng.”
Mặc dù không nghe hiểu những phân tích về kinh tế, nhưng Lưu Đại Tùng vẫn hiểu được mình cần làm cái gì.
“Thái quốc không thể giải quyết vấn đề nợ nước ngoài. Muốn tiếp tục phát triển kinh tế, chúng ta phải làm gì? Phải kiếm thật nhiều tiền.”
Đổng Hạo Bác càng nói càng tràn đầy tự tin: “Phát hành một lượng lớn tiền tệ chắc chắn sẽ gây ra lạm phát. Để giảm thiểu rủi ro này, bọn hắn phải tăng lãi suất ngân hàng.”
Tô Bình Nam không ngừng gật đầu.
Nam nhân này luôn luôn cải tiến và học hỏi, nhưng dù sao hắn cũng không thiên về tài chính. Nói cách khác, hắn có ký ức của thời không khác, cho nên hắn có thể kiểm soát phương hướng chung, nhưng về chi tiết thì lại kiến thức nửa vời. Đổng Hạo Bác giải thích vô cùng kỹ càng cho Lưu Đại Tùng, điều này giúp cho Tô Bình Nam rất thoải mái khi nghe.
“Lãi suất ngân hàng tăng dẫn tới tiền gửi lớn hơn nhiều so với cho vay. Đây không phải là điều tốt. Để thu hút các nhà đầu tư, Thái quốc dám duy trì tỷ giá hối đoái cố định với đô la Mỹ, bọn hắn đang tìm cái chết.”
Cảm xúc của Đổng Hạo Bác càng lúc càng kích động: “Các đại gia tài chính quốc tế không phải tầm thường, nhất định đã nhìn ra cơ hội. Chỉ cần chúng ta có đủ vốn, bán khống đường sắt Thái Lan chẳng khác gì cướp nước.”
“Hơn nữa còn hợp pháp.”
Đổng Hạo Bác một hơi nói xong, không khỏi uống một hớp lớn rượu đỏ: “Tình huống của bốn tiểu hổ cũng không khác gì. Chúng ta có thể lăn quả cầu tuyết từng cái từng cái một, thậm chí bao gồm luôn cả Bổng Tử quốc và địa khu Viễn Đông sẽ trở thành món ăn trong mâm.”
Tô Bình Nam mỉm cười. Lời nói của nam nhân trung niên trước mặt tương ứng với trí nhớ về sau của hắn. Người này rất lợi hại, không thua gì Tần Tử Khâm.
Nam nhân không nhanh không chậm gõ bàn một cái: “Cụ thể phải làm như thế nào?”
“Thế lực của tập đoàn Cẩm Tú rất lớn.”
Phần nổi của tảng băng chìm trong hai ngày qua giúp Đổng Hạo Bác hiểu được sức mạnh của nam nhân trước mặt. Hắn phấn khởi nói: “Chúng ta cho vay một khoản, sử dụng tài sản thế chấp khổng lồ của tập đoàn Cẩm Tú để thực hiện khoản vay, sau đó đổi nó lấy đô la. Dự trữ ngoại hối của Thái quốc đơn giản không thể chịu nổi. Nếu bọn hắn mất tín dụng và buông bỏ tỷ giá hối đoái, cả Đông Nam Á sẽ là bữa tiệc linh đình cho chúng ta.”
Tô Bình Nam chậm rãi mở ra kế hoạch của đội ngũ Tần Tử Khâm, so sánh với lý do mà Đổng Hạo Bác đưa ra, sau đó hoàn thiện mọi thứ trong đầu rồi mới ung dung lên tiếng: “Ngân hàng Thái quốc đồng ý cho vay một khoản kếch xù như vậy sao?”
Lời nói của nam nhân tràn ngập tự tin: “Ngươi cũng biết là hành động của ta nhất định sẽ không nhỏ.”
“Nhất định.”
Đổng Hạo Bác vô cùng khẳng định: “Lãi suất tiền gửi ở Thái quốc quá cao, không ai muốn cho vay. Áp lực đối với hoạt động của ngân hàng rất lớn, bọn hắn sẽ không từ chối mà còn rất hoan nghênh.”
“Ta hiểu rồi.”
Tâm trạng của Tô Bình Nam rất vui vẻ, ném cho Đổng Hạo Bác một điếu xì gà. Điều này khiến cho rất nhiều thuộc hạ của Cẩm Tú ở bên ngoài nhìn vào trong với hai mắt nóng bỏng.
Đổng Hạo Bác không rõ hành động này đại diện cho cái gì nhưng bọn hắn thì biết.