Chương 1174: Thời thế tạo anh hùng
“Dựa theo phân tích của ngươi, đối thủ của chúng ta là ai?”
Tô Bình Nam vẫn không để lộ vui buồn.
“Tập đoàn Lượng Tử của Tinh Điều quốc.”
Biết được sự cứng cỏi của Tô tiên sinh trước mặt, Đổng Hạo Bác lập tức hiểu được hàm nghĩa của vấn đề này: “Những con cá mập trên thị trường tài chính luôn có lòng tham rất lớn, chúng sẽ là đối thủ lớn nhất của chúng ta cho dù chúng ta có thể kiếm được nhiều lợi ích nhất.”
Sắc mặt Lưu Đại Tùng trắng bệch.
Cuối cùng hắn cũng hiểu cuộc trò chuyện giữa hai người. Vốn dĩ hắn đã đủ ngưỡng mộ Tô Bình Nam, nhưng đến lúc so sánh, hắn mới hiểu được ông chủ của mình táo bạo và liều lĩnh đến mức nào.
Tập đoàn Cẩm Tú thực sự có ý định tạo ra một cuộc khủng hoảng tài chính giả để cướp tài phú của các quốc gia ở Đông Nam Á!
Ông chủ của hắn Tô Bình Nam muốn cướp tài phú của các quốc gia Đông Nam Á, hơn nữa nhìn biểu hiện còn không chỉ một nước.
Nhìn khói mù màu xanh lượn lờ xung quanh nam nhân, người mà Lưu Đại Tùng phục sát đất là một ông trùm kinh doanh?
Không.
Lưu Đại Tùng định nghĩa lại cho ông chủ của mình.
Tô Bình Nam là một tiểu kiêu hùng thời đại mới.
Lưu Đại Tùng đứng dậy rót cho Tô Bình Nam một ly rượu đỏ, sau đó khom người đứng sau lưng nam nhân, cũng không trở về chỗ ngồi.
“Sao vậy?”
Tô Bình Nam lắc lư ly rượu đỏ trong tay, có chút ngạc nhiên về hành động kỳ lạ của Lưu Đại Tùng.
“Lúc này, ta càng muốn đứng sau lưng ngươi.”
Lưu Đại Tùng thành thực trả lời. Đây là câu trả lời phát ra từ chính tâm can của hắn.
Nghe hai người nói chuyện, Lưu Đại Tùng cả đời chỉ nhìn thấy khoản tiền nhiều nhất là năm trăm ngàn bị chấn động đến không cách nào diễn tả.
Hắn chưa từng nghĩ đến trong thời đại hòa bình này lại có nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Tô Bình Nam xuất thế.
Trong vốn hiểu biết của Lưu Đại Tùng, hiện tại tập đoàn Cẩm Tú đã đủ khổng lồ, có thể nói là trải rộng trên nhiều ngành có lợi nhuận trong giai đoạn không có nhiều đại gia tư nhân này.
Ngành nghề rất đa dạng.
Bao gồm giao thông vận tải, bến tàu, điện tử, y học, bất động sản, sản phẩm y tế… đây đã là một kỳ tích.
Nhưng một quốc gia có bao nhiêu của cải? Bốn quốc gia thì sao? Hắn thật sự không dám tưởng tượng toàn bộ châu Á.
Nhưng Lưu Đại Tùng chắc chắn rằng với cách làm việc của Tô Bình Nam và quy mô hiện tại của tập đoàn Cẩm Tú, vụ làm ăn này nhất định sẽ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ta rất hài lòng với biểu hiện của ngươi.”
Tô Bình Nam không tiếp tục để ý đến Lưu Đại Tùng đang chấn động vì khoản lợi nhuận kếch xù, quay sang nhìn Đổng Hạo Bác vẫn còn chưa bình phục lại cảm xúc, vừa cười vừa nói: “Cho nên, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Nam nhân khoát tay: “Vận mệnh không tồn tại công bằng chính nghĩa, cho nên ta sẽ giúp ngươi hoàn thành một tâm nguyện, xem như phần thưởng ngoài định mức cho ngươi khi gia nhập Cẩm Tú và phục vụ ta.”
Tô Bình Nam nhấn mạnh ba chữ ngoài định mức.
Đổng Hạo Bác nghe ra lời nói bóng gió của Tô tiên sinh. Hắn rất mong muốn được gia nhập tập đoàn Cẩm Tú. Hơn nữa, phương diện tài lực của Tô tiên sinh nhất định sẽ không keo kiệt. Ý tứ trong những câu nói này vô cùng sống động.
Hắn đã nhìn thấy thủ đoạn cường thế và cay nghiệt của Tô Bình Nam. Hai người bạn lúc trước của hắn, chỉ cần một câu của Tô Bình Nam, bọn họ chắc chắn sống không bằng chết.
Im lặng mấy phút.
“Ta có một nữ nhân tên A Trân.”
Đổng Hạo Bác đứng dậy, khom người thật sâu: “Ta muốn tặng nàng một bài hát mà nàng muốn hát trước sự chú ý của muôn người.”
“Được.”
Tô Bình Nam gật đầu: “Ta đồng ý với ngươi.”
…
Cùng thời điểm, sự việc ở Cảng thành đã kết thúc.
Bản thúc khai nhận, cộng thêm những sổ sách chứng từ chứng minh, hành động đã hoàn toàn thu lưới.
Nhất thời, Hào Mã Bang thần hồn nát thần tính.
Sự kiện phố Bát Lan được tiến hành đến hiện tại, một Trần Bính Đường và Bản thúc đủ để truyền thông yên tĩnh nhưng không thể khiến dân chúng tiêu tan. Vì thế Hứa Thất An đã mạnh tay.
Cảnh sát cần một kết quả để vãn hồi lòng người.
Thế là, mười bảy người của Hào Mã Bang vào tù, thậm chí Minh Vương còn tìm thêm ba người nữa.
Khi cảnh sát trong những bộ quân phục dũng mãnh áp giải đám lưu manh lên xe, nhiều người chứng kiến đã reo hò cổ vũ.
“Cảng thành vĩnh viễn là một thành thị an toàn.”
Nghe âm thanh như chém đinh chặt sắt của lão đại Hứa Thất An trong ti vi, Phi Cơ đang ngồi trong quán bar ZT mỉm cười tươi rói, thậm chí còn nâng ly uống một hơi cạn sạch với Minh Vương.
“Lần này gió rất to, qua được mới là anh hùng hảo hán. Từ nay về sau, chúng ta làm kinh doanh, Minh Vương ca.”
Phi Cơ cười lớn: “Mấy chuyện hạ lưu có thể bỏ thì bỏ. Nếu giữ lại, ngươi sẽ không bao giờ bước lên được sân khấu. Ngươi biết đấy, ngươi đã có được 13% cổ phần trong công ty Tứ Hải. Đây chính là tấm vé thông hành để chúng ta bước vào giới thượng lưu.”
Minh Vương cũng mỉm cười rất vui vẻ, nhìn Phi Cơ cảm thán một câu: “Ta trà trộn trong giang hồ gần ba mươi năm, ngươi là tên lưu manh lợi hại nhất mà ta từng gặp.”
“Thời thế tạo anh hùng, ta không lợi hại bằng ngươi đâu.”
Phi Cơ khoát tay: “Minh Vương ca, nghe lời khuyên của ta đi. Ngươi nên thay đổi diện mạo, mặc âu phục, đeo một cặp kính để giảm bớt sự hung dữ trong mắt.”
Phi Cơ dựa theo lời nói của Tô Bình Nam bổ sung một câu: “Thời đại đang tiến bộ, chúng ta không thể chỉ chơi với dao, chúng ta cũng phải chơi với bánh!”
“Không thành vấn đề. Điều ta quan tâm nhất bây giờ là khi nào ta mới được gặp Chung tiên sinh một lần.”