Chương 1175: Sợ
Minh Vương vì lấy được cổ phần của công ty Tứ Hải, cái giá bỏ ra có thể nói là thương gân động cốt.
Nhiều năm qua, Minh Vương ra tay hào phóng, hơn nữa đối xử với anh em bên dưới có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Thật ra tài sản của hắn không nhiều. Số cổ phần này gần như đã lấy đi phần lớn tài sản của hắn. Ngay cả địa bàn trên phố Bát Lan cũng phải nhượng lại 30% cho Hòa Ký. Nếu không phải uy vọng của hắn quá cao, cộng thêm Bản thúc rơi đài, thừa cơ thanh tẩy một phen, chưa chắc hắn có thể làm mọi việc một cách trơn tru như vậy.
Nhưng như vậy đã quá đủ với một nam nhân hơn bốn mươi này. Để lên thuyền, hắn gần như không chút do dự. Thái độ quyết tuyệt của hắn khiến Cẩm Tú coi trọng hơn một chút.
“Rất nhanh thôi.”
Phi Cơ mỉm cười rót rượu cho Minh Vương. Hắn cho rằng mình đã đủ ngốc, Minh Vương được đồn là hung ác nhất và có khả năng chiến đấu cũng không thông minh hơn bao nhiêu.
Phát hiện này khiến hắn cảm thấy rất vui.
Thật ra loại người lạc hậu như Minh Vương rất thích hợp với giang hồ, đủ hung ác để có thể nói nghĩa khí, đủ đế nổi bật trong giang hồ nhưng lại rất khó thăng tiến.
Hắn gặp mặt đại nhân vật lại không có được linh tính như ngày bình thường. Đây chính là nhược điểm lớn nhất của hắn. Xem ra hắn cũng phát hiện điểm này, cho nên hắn đã bỏ hết tiền vốn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cánh cửa phòng bao được đẩy ra.
Đập vào mắt hai người là gương mặt trầm như nước của Lương Văn Xương và một đám đàn em đang liều mạng ngăn cản.
“Được rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Phi Cơ liếc nhìn Minh Vương một cái rồi khoát tay ra hiệu đàn em ra ngoài, sau đó hắn ung dung lên tiếng: “Sếp Lương, Cảng thành là nơi có luật pháp. Quán rượu của ta còn chưa kinh doanh, ngươi làm như vậy có phải cố tình vi phạm hay không?”
“Công ty Tứ Hải là của các ngươi?”
Không để ý đến lời trêu chọc của Phi Cơ, Lương Văn Xương trầm giọng hỏi. Hắn thông qua các đồng nghiệp ở phòng điều tra thương mại mới biết được mậu dịch Lợi Đạt đã rơi vào tay mấy tên này.
Điều này đại diện cho cái gì, nam nhân biết rất rõ.
Hòa Ký và Hào Mã Bang, đám u ác tính trà trộn tầng dưới chót của xã hội đang mưu cầu chuyển hình.
Đây là khởi đầu của một loại tội phạm mới, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Cảm thấy mình bị chơi xỏ từ đầu đến cuối, nam nhân phẫn nộ như một ngọn núi lửa sắp bộc phát.
“Phạm pháp sao?”
Minh Vương lạnh lùng trả lời: “Chúng ta không thể làm ăn à?”
Sau một khắc, Lương Văn Xương lấy súng ra ấn lên trán Phi Cơ: “Ta không biết các ngươi muốn làm gì, nhưng trực giác mách bảo nếu ta bỏ mặc các ngươi, ta nhất định sẽ hối hận.”
“Cho nên?”
Phi Cơ nhìn chằm chằm vào gương mặt đang vặn vẹo của Lương Văn Xương: “Ngươi muốn giết chúng ta?”
Bầu không khí trong phòng chợt đóng băng.
Biểu hiện của Lương Văn Xương thì lạnh lùng, còn Phi Cơ thì cười lạnh không nói, hoàn toàn không để ý đến đối phương đang uy hiếp, nghênh ngang ngồi xuống dưới họng súng của Lương Văn Xương, thậm chí còn ung dung rót cho mình một ly rượu đỏ.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu Lương Văn Xương. Phi Cơ quá nguy hiểm. Hắn thật sự có suy nghĩ muốn bóp cò súng.
Minh Vương chậm rãi đứng dậy, sắc mặt dữ tợn, cơ bắp căng cứng, hiển nhiên có chút không kìm nén được.
Phi Cơ chậm rãi lắc đầu với Minh Vương.
“Sợ.”
“Sợ?”
Lương Văn Xương mỉa mai: “Sợ mà có thái độ này sao?”
Tay cầm súng của hắn đang run rẩy.
Vừa rồi nhìn Minh Vương ngoan ngoãn ngồi xuống, vô thức thể hiện thái độ thần phục, sát ý trong lòng Lương Văn Xương càng khó ngăn chặn.
Phi Cơ là đầu lĩnh của Hòa Ký, nhưng một cái lắc đầu của hắn lại khiến cho một người ăn cơm giang hồ hai mươi năm là Minh Vương phải ngoan ngoãn ngồi xuống. Nên biết rằng Minh Vương đang là đại lão của Hào Mã Bang. Nhiệm vụ cả đời Lương Văn Xương chính là quét sạch đám u ác tính xã hội này, không ngờ Minh Vương lại trở thành đồng lõa của Phi Cơ. Đây là điều hắn rất khó chấp nhận.
Khó trách tình thế của hắn lại là như vậy.
“Ta thật sự rất sợ.”
Phi Cơ ngừng uống rượu, cứ thế giơ chén rượu nhìn thẳng vào Lương Văn Xương: “Nhưng ta không được lựa chọn.”
“Ta là đầu lĩnh của Hòa Ký, ngươi lại chỉ súng vào đầu ta trước mặt tất cả thuộc hạ của ta, ngươi bảo ta chọn kiểu gì? Cho nên, ta có thể chết nhưng tuyệt đối không thể lui. Nếu không, ngươi bảo ta làm sao phục chúng? Làm sao dẫn người?”
Dứt lời, Phi Cơ nhe răng cười: “Sếp Lương, ta chết thì được nhưng cả nhà ngươi nhất định phải chôn cùng ta.”
“Có lý.”
Sắc mặt Lương Văn Xương tái xanh, sau đó thở phào một hơi rồi bật cười, cắm súng lại bên hông, bước đến trước bàn cầm chai rượu tu ừng ực.
Phi Cơ và Minh Vương liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Đặt chai rượu xuống, Lương Văn Xương liếc mắt nhìn hai người: “Trước khi đi, ta có một tin tức quan trọng muốn làm giao dịch với hai ngươi.”
Phi Cơ lên tiếng: “Cứ nói.”
“Trong hai năm qua đã có mười chín trường hợp bị thương ở Loan Tử và vịnh Đồng La, bảy trường hợp tống tiền và bốn trường hợp đốt phá. Ta muốn các người tìm người đối phó.”
Lương Văn Xương đã hoàn toàn bình tĩnh.
Phi Cơ và Minh Vương nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mờ mịt trong mắt nhau.
“Làm sao? Cho rằng tin tức này của ta không đáng tiền?”
Nhìn biểu hiện của hai người, trong lòng Lương Văn Xương đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, nhất định sẽ có chỗ giá trị.”
Mình quả nhiên không phải loại người giỏi động não.
Phi Cơ cảm thán một câu. Hành động của Lương Văn Xương rất kỳ quái nhưng hắn lại không tài nào đoán ra mục đích của đối phương.
“Ngươi biết số điện thoại của ta mà. Nhớ kỹ, ta chỉ cho các ngươi thời gian một ngày để cân nhắc.”
Lương Văn Xương đến vội mà đi cũng vội, chỉ để lại hai người Phi Cơ nhìn nhau.