Chương 1176: Đuổi tận giết tuyệt
Khi Tô Bình Nam về đến Thiên Đô, Tô Định Bắc cũng đã có mặt, nhưng hai người họ không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào về vụ việc mấy thiếu niên tra tấn và giết chết những người qua đường vô tội.
Điều này khiến cho Tô An Tây đứng ngồi không yên.
Nàng vẫn luôn rầu rĩ bởi vì nàng đóng một vai trò bên trong. Đây là lần đầu tiên nàng vận dụng lực lượng của Cẩm Tú, bất luận quá trình và thủ đoạn ra sao, kết quả khiến cho nàng rất hài lòng.
Đúng như vị luật sư gợi cảm Chu Lỵ đã nói, sau khi thay đổi một bằng chứng quan trọng trong báo cáo khám nghiệm tử thi, vụ án đã thắng kiện mà không có bất kỳ rắc rối nào.
Điều duy nhất khiến Tô An Tây cảm thấy bận tâm chính là phản ứng của nam nhân trung thực sau khi vợ hắn được giải oan.
“Tại sao lại muốn xen vào việc của người khác?”
Bộ quần áo dính dầu mỡ chưa giặt và đôi mắt đỏ như máu của nam nhân khiến Tô An Tây có chút không thoải mái: “Người ta đã bồi thường tiền, con ta cũng được đi học, ta còn có thể khám bệnh.”
“Nhưng mạng của vợ ngươi cũng là một mạng mà.”
Tô An Tây trả lời.
“Có thể sống lại sao?”
Lúc gần đi, nam nhân phun nước bọt vào Tô An Tây, dường như vẫn còn chưa hết hận, tiếp theo hắn lại phun thêm một bãi nữa lên xe.
Trên mui xe Mercedes-Benz đen bóng như đàn piano, lớp đờm màu xanh lá cây vô cùng chói mắt.
Không thể nào hiểu được suy nghĩ của đối phương, nữ hài ngây ra, cuối cùng chuyển sang cười khổ, chậm rãi móc khăn tay lau vết bẩn cực kỳ buồn nôn trên vạt áo.
Tô An Tây đứng ngẩn ra, Lục Viễn ở bên cạnh im lặng nhìn nam nhân khập khiễng đi xa, chỉ có mấy người trẻ tuổi bên cạnh hắn thở mạnh hơn mà thôi.
“Lên xe trước đi.”
Lục Viễn nhìn thoáng qua dòng người đông đúc trước cửa tòa án, nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Tô An Tây không so đo không có nghĩa là Lục Viễn có thể nhắm mắt làm ngơ. Tô An Tây đã chọn chấp nhận sự giúp đỡ của Cẩm Tú trong những ngày qua, nàng đã không còn là cô gái học đại học ngây thơ nữa, mà là tam tiểu thư của tập đoàn Cẩm Tú.
Không nhanh không chậm giúp Tô An Tây mở cửa xe, Lục Viễn nháy mắt ra hiệu với đám đàn em, như có như không chỉ về phía bóng lưng nam nhân biến mất.
Mặc dù động tác của Lục Viễn rất cẩn thận nhưng vẫn bị Tô An Tây nhìn thấy. Nàng há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời, giữ vững im lặng.
Tô An Tây cực kỳ thông minh biết được trong mắt thuộc hạ kiệt ngạo của nhị ca nàng, cục đờm của nam nhân kia khó chấp nhận đến cỡ nào.
Huống chi nàng biết thanh niên đang vội vàng rời đi kia.
Triệu Đàm, một tên đàn em ngày thường có vẻ rất uể oải nhưng làm việc thì cực kỳ nhanh gọn lẹ, tướng mạo khá anh tuấn, chẳng qua trên trán có một vết sẹo dài hơn một tấc khiến cho gương mặt hắn trở nên hung ác. Tô An Tây nhớ kỹ người này chủ yếu là vì trên người đối phương có một loại tính cách rất u sầu.
Người này hoàn toàn khác biệt với đám hán tử hung hãn khác, tâm ngoan thủ lạt không ai bằng.
“Viễn ca.”
Xe khởi động, Tô An Tây cuối cùng vẫn không nhịn được: “Không cần so đo. Chung quy hắn cũng là người đáng thương mà.”
“Lão đại đã nói trước mặt vận mệnh không có công bằng và công chính.”
Lục Viễn trả lời: “Hắn đáng thương nhưng đó không phải lý do để tùy tiện sỉ nhục Cẩm Tú.”
Nam nhân quay người, giọng điệu nghiêm túc.
“Giúp đỡ cái gọi là chính nghĩa của ngươi, cho hắn một bài học đã là ranh giới cuối cùng của ta.”
“Chú ý phương thức, hẳn là ngươi biết chừng mực.”
Huyết dịch Tô gia khiến cho nữ hài thần xui quỷ khiến chậm rãi gật đầu.
Nhìn thấy động tác của nữ hài, khóe miệng Lục Viễn nhếch lên một nụ cười.
Trong tiếng gầm rú, chiếc xe lao vào dòng xe cộ.
…
Sau đó, Tô An Tây cố ý nghe ngóng cách xử lý của Triệu Đàm.
Phong cách rất Cẩm Tú.
Sau khi tìm ra vòng tròn hoạt động của nam nhân, một lời đồn bảy phần thật ba phần giả bắt đầu lan truyền rộng rãi.
Câu chuyện về một nam nhân khai man với giá bảy mươi ngàn đồng minh oan cho kẻ sát nhân đã tra tấn và giết chết vợ của mình khiến mọi người coi thường nhân vật chính của câu chuyện.
Trong thời đại này, phần lớn con người vẫn còn thuần phác và thiện lương. Nhất thời nam nhân đáng thương trong mắt hàng xóm lại trở thành chuột chạy ngoài đường. Thậm chí ánh mắt con gái nhìn hắn cũng tràn đầy oán hận.
Điều này còn chưa hết.
Quầy hàng của hắn bất luận xuất hiện ở đâu cũng bị báo cáo vì vi phạm quản lý trật tự và diện mạo thành phố.
Người báo cáo không e dè ánh mắt của hắn, nam nhân chuyển sang chỗ khác. Nhưng bất luận hắn đi đâu, câu chuyện đó vẫn bám theo hắn.
Đơn giản chính là đuổi tận giết tuyệt.
Nam nhân phẫn nộ phát cuồng thậm chí còn mang theo một con dao mổ heo đến tìm kẻ cầm đầu, chính là Triệu Đàm ngày nào cũng lắc lư trước mặt hắn.
Triệu Đàm vẫn tỏ thái độ thản nhiên, nhìn hai mắt đỏ bừng và con dao trong tay đối phương, khinh thường nói: “Ngươi ra tay trước đi, để ta không bắt nạt ngươi. Nhưng ngươi sẽ ngồi tù vì tội danh cố tình giết hại người khác.”
Tay nam nhân hơi run.
Triệu Đàm nói: “Người yếu thế thì nên học cách khiêm tốn. Ngươi không giết được ta, nhưng ngươi nhất định sẽ phải ngồi tù. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đó là nơi sau cùng mà ngươi thuộc về.”
Nhìn vết sẹo như con mắt thứ ba trên trán Triệu Đàm, nam nhân hoàn toàn sụp đổ.
Hắn điên cuồng gào thét: "Vì sao? Không phải các ngươi đang giúp ta tìm lại công đạo sao? Cũng bởi vì ta phun đờm vào người nữ nhân kia à?”
Triệu Đàm không trả lời.
Hắn cũng biết động não, biết được vì sao Lục Viễn lại ra tay với nam nhân không hề có sức uy hiếp này, nhưng hắn không lên tiếng giải thích.