Chương 1177: Người Tô gia nói được thì làm được
Thật ra việc đối phương phun đờm vào người Tô An Tây hay lên xe của Lục Viễn cũng không có gì to tát nếu chỉ có một mình Tô An Tây gặp phải. Với tính tình của nữ hài, nàng sẽ lắc đầu cho qua.
Nếu chỉ một mình Lục Viễn nhìn thấy, với hành vi bạo lực của nam nhân, hắn nhất định sẽ bắt đối phương lau sạch sẽ, nhưng sẽ không truy cứu tiếp.
Dù sao trong mắt những người khác, Lục Viễn là một con sư tử. Một con sư tử cần chi phải để ý một con kiến không hề có lực sát thương.
Nhưng nam nhân kia lại quá xui xẻo, hai chuyện phát sinh cùng một địa điểm.
Tô An Tây biết rõ nàng đã vận dụng nhân lực vật lực bao lớn, thiếu bao nhiêu ân tình. Phát sinh chuyện như vậy, người bên dưới nhất định có oán khí, nữ hài không thể không biết điều mà đi ngăn cản đám gia hỏa vô pháp vô thiên chỉ nghe lời nhị ca làm việc.
Lục Viễn lại càng đâm lao phải theo lao.
Mặc dù Tô Bình Nam rất rộng rãi với người bên dưới, nhưng gần vua như gần cọp.
Trong mắt Lục Viễn, đây chính là hắn thất trách nghiêm trọng.
Em gái ruột của lão đại bị người ta sỉ nhục ngay trước mặt, hắn không thể đoán được cái nhìn của Tô Bình Nam về chuyện này như thế nào, cho nên hắn chỉ có thể nặng tay.
Đuổi tận giết tuyệt.
“Ngươi vẫn luôn miệng nói rằng muốn lấy tiền là vì dành dụm cho con gái, thậm chí không tiếc để cho hung thủ giết chết vợ mình ung dung ngoài vòng pháp luật, cho nên ta cảm thấy rất hiếu kỳ.”
Trong bóng tối, gương mặt của Triệu Đàm âm trầm như lệ quỷ: “Vậy ngươi có đồng ý dùng mạng của mình thay cho con gái một đời cơm áo không lo không?”
Nam nhân im lặng.
Triệu Đàm cười ha hả, cũng không tiếp tục che giấu sự chán ghét của mình, phất tay một cái.
“Nghe nói quê của ngươi sơn thanh thủy tú. Ngươi cút về đó đi, đừng xuất hiện ở đây nữa.”
Có người bề ngoài tỏ ra lương thiện, nhưng thực chất chỉ là lớp ngụy trang để che đậy sự yếu đuối và ích kỷ bên trong mà thôi.
…
Tô An Tây chủ động tìm Tô Bình Nam.
Sau khi nhìn thấy Tô Bình Nam, nữ hài lập tức báo cáo chi tiết những gì nàng đã làm trong những ngày qua.
Khi kết thúc, Tô An Tây nhắc đến phương pháp xử lý nam nhân kia của Lục Viễn.
“Nhị ca, ngày thường chúng ta làm những chuyện như vậy không phải quá độc đoán sao? Dù sao đây cũng là xã hội pháp chế mà.”
Tô Bình Nam lắc đầu.
“Xử lý có nặng không?”
Tô An Tây trả lời: “Không, chỉ đuổi đi mà thôi, cũng không có gì quá đáng. Nhưng ta nghe nói trong nhà hắn còn nợ không ít tiền, sau khi trở về…”
“Vậy thì không có vấn đề gì.”
Tô Bình Nam cắt ngang lời nói của Tô An Tây.
Nam nhân hiểu chỗ cố kỵ của Lục Viễn, sau đó vỗ vai Tô An Tây vẫn chưa từ bỏ ý định làm chúa cứu thế: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này không đáng cho Lục Viễn phải báo cáo với ta.”
“Không đáng?”
Nhìn biểu hiện không thèm để ý của Tô Bình Nam, Tô An Tây đột nhiên hiểu ra nhị ca vẫn là một nam nhân hung ác cường thế đến cực điểm.
Đối với loại nhân vật như sâu kiến, nam nhân lãnh huyết thậm chí sẽ không lãng phí một giây đồng hồ vì vận mệnh của đối phương.
Tô An Tây cứ thế lẳng lặng nhìn nhị ca ngồi trở lại ghế salon, bắt đầu chậm rãi pha trà. Hắn cực kỳ tập trung tựa như đang làm một công việc rất quan trọng.
“Uống không? Lão Bạch Trà một người bạn cố ý tặng ta, rất hiếm.”
Tô Bình Nam ngẩng đầu hỏi.
Tô An Tây không nói gì, đột nhiên hiểu được thái độ của Tô Bình Nam đối với mình. Nam nhân lãnh huyết đó vẫn luôn quan tâm bảo vệ nàng từng li từng tí.
Mặc dù phương thức quan tâm của hắn rất đặc biệt.
Nàng nên trưởng thành rồi.
Tô An Tây tự nhủ.
Tiếp nhận chén trà, nữ hài mỉm cười: “Nhị ca, ta có quyết định rồi. Ta sẽ đi Mexico.”
“Vẫn quyết tâm đi làm tình nguyện viên chăm sóc người bị thương à?”
Tô Bình Nam gật đầu: “Ta đồng ý. Chỉ cần ngươi đã suy nghĩ kỹ càng, ta sẽ không phản đối.”
“Không phải chăm sóc người bị thương. Ta phát hiện ta không làm chúa cứu thế được.”
Tô An Tây lắc đầu: “Ta chỉ muốn ra ngoài xem một chút. Huống chi ta đã báo danh, người Tô gia nói được thì làm được.”
“Hãy suy nghĩ nhiều hơn về mọi thứ.”
Tô Bình Nam thưởng thức loại bạch trà có chút đắng chát: “Hoàn cảnh bên đó phức tạp, lại quá xa Thiên Nam, vì vậy mọi thứ đều phụ thuộc vào ngươi. Ta không bao giờ bao che cho người thân của mình. Ra ngoài cũng tốt, con người mà, cũng nên học cách trưởng thành.”
“Cảm ơn.”
Nữ hài giống như khi còn bé bước đến phía sau Tô Bình Nam, ôm lấy nam nhân, giọng điệu thân thiết: “Nhị ca, cảm ơn ngươi.”
…
Trong lúc Tô Bình Nam giúp Tô An Tây nắm rõ tình hình, Phi Cơ vắt hết óc cũng không nghĩ ra vì sao Lương Văn Xương lại đưa ra giao dịch này. Điều kiện là gì?
Không nghĩ ra, phải làm sao bây giờ?
Cách làm của Phi Cơ rất nhanh gọn, đó chính là ngừng suy nghĩ. Sau đó hắn cầm điện thoại gọi cho một người.
Chỉ nghe hai tiếng chuông reo đã có người bắt máy.
“Có chuyện gì à?”
Đầu dây bên kia, Rebecca nhìn đồng hồ: “Lần đầu tiên ngươi gọi cho ta vào giờ này.”
“Lương Văn Xương đến tìm ta.”
Phi Cơ nói: “Điều kiện rất kỳ quái, ta muốn biết vì sao.”
“Nói cụ thể một chút đi.”
Giọng điệu của Rebecca vẫn bình tĩnh như trước.
Không biết vì sao nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Rebecca, Phi Cơ đột nhiên cảm thấy khá hơn. Chuyện phức tạp thì giao cho người thông minh, một mình trấn giữ cục diện là đủ rồi.
“Hắn nói cho ta biết một tin tức rất đáng tiền, nhưng yêu cầu cũng rất kỳ quái.”
Phi Cơ thuật lại rất kỹ, không bỏ sót một chữ.