Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1179 - Chương 1179 - Thủ Được

Chương 1179 - Thủ được
Chương 1179 - Thủ được

Chương 1179: Thủ được

Nhân sinh giống như một sân khấu.

Tiêu Nhiên chết, cho nên màn diễn của hắn kết thúc.

Lương Văn Xương cũng vậy.

Hắn không chết nhưng ngày lui thân chẳng khác nào rời khỏi sân khấu của mình. Ý của cấp trên là muốn điều hắn đến cục điều tra thương mại.

Nam nhân từ chối sắp xếp của bên trên, bởi vì hắn không chịu được tội ác ẩn giấu đằng sau những con số đó. Vì thế hắn quyết định xin về hưu. Tâm nguyện cuối cùng chính là nâng đỡ Liêu Văn Siêu, để cho đối phương tiếp nhận kế hoạch Thế Giới Mới của mình.

Cho đến bây giờ, rất nhiều người trong mười trận chiến của hắn đã leo lên một con thuyền khác.

“Tốc độ xe Bentley quả nhiên rất nhanh.”

Một bản nhạc cổ điển vang lên trong băng thất. Lương Văn Xương vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Phi Cơ. Hắn tùy ý ngồi xuống: “Ngươi đến sớm hơn ta những hai mươi phút. Xem ra chiếc xe cũ kỹ như ta phải về hưu rồi.”

“Miệng lưỡi sắc bén chẳng có bất kỳ chỗ tốt nào đối với giao dịch của chúng ta.”

Phi Cơ lên tiếng: “Minh Vương không muốn gặp ngươi nhưng ta có thể đại diện toàn quyền ý kiến của hắn. Cho nên chuyện này chỉ cần hai chúng ta là đủ.”

“Còn nữa, ta đã gọi cho ngươi một bát hoành thánh, không sao chứ?”

Phi Cơ đẩy bát hoành thánh còn đang bốc hơi đến trước mặt Lương Văn Xương: “Yên tâm đi, rẻ lắm. ICAC sẽ không so đo.”

“Đã lâu rồi ta chưa được thưởng thức tay nghề của Cửu Văn Long.”

Lương Văn Xương cũng không khách sáo nhận lấy, sau đó ngốn từng ngụm lớn: “Hiện tại Minh Vương chỉ nghe theo lệnh của ngươi. Xem ra ngươi là lão đại của cả Hòa Ký lẫn Hào Mã Bang mới đúng.”

Phi Cơ nhìn thoáng qua Lương Văn Xương: “Thỏ chết cáo buồn. Kết cục của Bản thúc khiến cho Minh Vương nóng lòng muốn lên bờ. Bây giờ ta có thể mang hắn đi phát tài, vì sao hắn lại không đi chứ?”

Nói xong, Phi Cơ thấp giọng nói tiếp: “Minh Vương không phải Bản thúc. Hắn dựa vào điểm cay nghiệt của mình để đặt chân. Cho nên ta đồng ý thuyết pháp của ngươi, ta sẽ dần dần khống chế Hào Mã Bang.”

Lương Văn Xương ngừng ăn.

Hắn vẫn luôn kiêng kỵ sự hợp tác giữa Phi Cơ và Minh Vương. Cho nên giọng điệu của hắn chỉ là mỉa mai, không ngờ Phi Cơ lại cuồng vọng thừa nhận như vậy.

“Ta làm càng lớn, hợp tác càng dễ hơn.”

Phi Cơ mỉm cười rất vui vẻ: “Đây là một chuyện tốt. Cho nên sếp Lương ngươi nên vui mới đúng.”

Lương Văn Xương nhìn chằm chằm Phi Cơ rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi.

“Ngươi nói không sai.”

“Vậy chúng ta làm giao dịch đi.”

Mỗi lần Phi Cơ nói chuyện điện thoại với Rebecca xong đều tỏ ra cơ trí: “Ngươi lựa chọn băng thất Cửu Long chẳng qua là muốn nhắc nhở ta tuân thủ quy củ giang hồ, thật ra ngươi không cần phải như vậy. Hiện tại trong giang hồ Cảng thành, ta là người đặt ra quy củ chứ không phải người tuân thủ quy củ.”

“Làm chó mà hung quá, chủ của ngươi sẽ không yên lòng.”

Lương Văn Xương vẫn giữ ý đồ chôn xuống một hạt giống bất hòa vào lòng Phi Cơ.

“Bây giờ, danh tiếng Phi Cơ ngươi đang thịnh, chủ yếu là dựa vào công ty Tứ Hải. Ba ngày sau, du thuyền Cẩm Tú Carnival sẽ hạ thủy. Hồ Tu Dũng của Thập Tứ Thủy sẽ chọn hôm đó ra tay, hắn phải vào trận.”

Phi Cơ nheo mắt lại.

“Chỉ tin tức này thôi sao? Nó không đáng giá như ngươi đã nói.”

Phi Cơ lắc đầu: “Chữ Đầu của Thập Tứ Thủy không nhiều như vậy đâu, hơn nữa còn không đồng lòng. Hòa Ký, Hào Mã Bang, Tân Ký cũng sẽ cử một số bá vương trông coi. Hắn dựa vào cái gì mà vào sân?”

“Dựa vào ba người và một đại thần.”

Lương Văn Xương duỗi ba ngón tay: “Băng Nha Câu ở Hào Giang, Ma La Bính và Tư Đồ Ngọc Liên.”

Nam nhân mỉm cười: “Đương nhiên còn có một đại thần quan trọng nhất, Hà tiên sinh.”

“Nói tiếp đi.”

Người có tên cây có bóng. Ba chữ Hà tiên sinh vừa thốt ra, thái độ của Phi Cơ lập tức trở nên nghiêm túc.

“Bây giờ ngươi còn cảm thấy tin tức của ta không đáng giá nữa không?”

Lương Văn Xương mỉm cười hỏi lại.

“Được, thành giao.”

Phi Cơ nói: “Ngươi giao hồ sơ vụ án cho ta, ta sẽ sắp xếp người đi nhận tội.”

“Ta tin ngươi một lần.”

Sắc mặt Lương Văn Xương dữ tợn hẳn lên: “Trong ba ngày, ta muốn hết thảy phải kết thúc. Nếu không ta sẽ cùng bọn hắn đánh ngươi. Ngươi có tài hùng thế lớn đến cỡ nào cũng chưa chắc chống đỡ được.”

“Ta luôn giữ chữ tín. Tiếp tục đi.”

Phi Cơ gật đầu.

“Hiện tại đã có hơn ba trăm người qua hải quan. Tiếp theo sẽ có hơn một ngàn ba trăm người nữa. Ta đã nhờ người bạn bên Hào Giang kiểm tra một chút, đều là nhân thủ của Băng Nha Câu và Ma La Bính.”

Nghe thấy con số này, Phi Cơ bất giác nghiến răng, không nói gì.

“Nữ nhân Tư Đồ Ngọc Liên không đơn giản. Băng Nha Câu và Ma La Bỉnh đấu với nhau rất gắt. Nửa tháng trước còn phát sinh vụ ba khẩu AK bắn vào lối vào khách sạn Hào Giang Thế Kỷ, hơn mười người dân bị thương. Hai người này làm việc còn tuyệt tình hơn cả Diệp Kế Hoan.”

Cảm thán một câu, Lương Văn Xương nói tiếp: “Bây giờ hai người lại hợp tác để qua hải quan, cộng thêm những người có chữ Đầu của Thập Tứ Thủy, ngươi nói xem các ngươi có thủ được không?”

“Thủ được.”

Biểu hiện của Phi Cơ không thay đổi: “Nơi này là Cảng thành. Ta đại diện cho Hòa Ký, ta nói thủ được là thủ được.”

Lương Văn Xương hỏi lại: “Sự việc làm lớn, Hà tiên sinh tất nhiên sẽ ra mặt tác động tới suy nghĩ của đám lão quỷ. Bang phái bản địa duy nhất là Hồ Tu Dũng đã xuất cảnh sang Thụy Sĩ du lịch, lưu lại một cục diện rối rắm, ai mà chịu chứ?”

“Phố Bát Lan mới chết mấy người, Bản thúc đã phải trả một cái giá lớn. Đấu tranh quy mô lớn đến vậy, nếu chẳng may đối phương sử dụng súng đạn, Phi Cơ ngươi sẽ trốn không thoát.”

Dứt lời, Lương Văn Xương ăn sạch bát hoành thánh trước mặt: “Ta biết bối cảnh của ngươi không cạn. Ta chỉ biết bấy nhiêu tin tức. Giải quyết như thế nào là chuyện của ngươi. Nhưng trong ba ngày, ngươi nhất định phải làm được chuyện mà ngươi đã đồng ý. Bởi vì ta không chắc ngươi có thể thắng hay không.”

Bình Luận (0)
Comment