Chương 1184: Trần Nhược Khê
Thư ký, nhất là nữ thư ký, trong mắt rất nhiều người là một danh từ liên quan đến sắc.
Văn Tiểu Địch không phải là thư ký bình thường, mà là thư ký chủ tịch tập đoàn Cẩm Tú.
Thư ký chủ tịch và thư ký.
Chỉ thiếu hai chữ nhưng cách biệt một trời một vực.
Thư ký chủ tịch là một nhân viên hành chính cấp cao chứ không phải là một thư ký theo nghĩa thông thường, nhưng rất nhiều bạn bè và người thân của Văn Tiểu Địch lại không cho rằng như vậy.
Văn Tiểu Địch đã hai mươi sáu tuổi.
Ở niên đại kết hôn từ rất sớm này, nàng đã được xem là một bà cô già. Mặc dù nàng kiếm được rất nhiều tiền nhưng trong nhà vẫn xem chuyện Văn Tiểu Địch kết hôn là chuyện lớn.
Tuy nhiên, Văn Tiểu Địch dường như không có hứng thú với việc này.
Ba mẹ của Văn Tiểu Địch vẫn còn khỏe mạnh. Dù sao bọn hắn cũng là phần tử tri thức, cũng hiểu được sự vất vả trong công việc con gái đang làm, thành ra cũng không để ý đến những lời đồn trong xã hội.
Ba mẹ nàng chưa từng thấy một thư ký nào lại làm công việc đến mười hai giờ đêm, tư liệu dày cộm, càng chưa từng thấy thư ký nào lại nắm giữ quyền lợi lớn đến như vậy.
Nhưng cô dì chú bác Văn gia lại không nghĩ như thế.
Vĩnh viễn đừng xem thường thói hư tật xấu của con người.
Sau khi Văn Tiểu Địch đến Cẩm Tú làm việc, rất nhiều người đã có ý đồ lợi dụng tài nguyên khó có được này.
Nhưng Văn Tiểu Địch vẫn luôn ghi nhớ những lời mà Tô Bình Nam đã nói với nàng khi nàng tiếp nhận chức thư ký chủ tịch.
“Vị trí này làm nhiều nói ít.”
Ngón tay nam nhân gõ xuống bàn rất có quy luật: “Tập đoàn Cẩm Tú giống như đi xiếc trên dây. Bây giờ chỉ là cọng thép hơi dày một chút, nhất định phải cẩn thận.”
Văn Tiểu Địch thề lúc đó nhịp tim của nàng khoảng trên một trăm nhịp mỗi phút.
Từ trước đến nay, nàng không hề nhắc đến Cẩm Tú trước mặt bất kỳ người nào, hơn nữa còn từ chối tất cả những người có ý định lợi dụng nàng để lôi kéo quan hệ với Cẩm Tú.
Nước trong quá ắt không có cá.
Văn Tiểu Địch ngươi đi BMW, còn ở biệt thự, vậy mà không giúp đỡ người thân, ngươi không phải là kẻ vô ơn à? Còn không phải là gian díu với Tiểu Hồng Bào sao?
Mặc dù thân thích của nàng không nói nhưng tất cả đều cho rằng như vậy. Tâm lý âm u khiến cho bọn hắn cực kỳ nôn nóng về chuyện hôn sự của Văn Tiểu Địch. Thậm chí bởi vì bị từ chối mà nhị cô Văn Nhược Anh tỏ ra tích cực nhất.
Văn Tiểu Địch càng từ chối, Văn Nhược Anh lại càng khẳng định suy đoán của mình là chính xác. Thậm chí trong lòng Văn Nhược Anh, một khi Văn Tiểu Địch kết hôn, đoán chừng sẽ bị tập đoàn Cẩm Tú đuổi ra khỏi cửa.
Nữ nhân tha thiết mong mỏi kết quả này.
Lần trước Tô Bình Nam đến đã để lại cho người ta một ấn tượng chính là người này cường ngạnh dọa người, không thể đắc tội.
…
Chưa đến tám giờ, nhưng tất cả thành viên trong đội ngũ Tiêu Nhiên và các trưởng dự án đã ngồi trong phòng họp.
Chiếc bàn bên trong phòng họp hình chữ nhật. Trần Nhược Khê ngồi ở vị trí thứ ba từ bên phải lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật cường thế trong truyền thuyết.
Nàng nhìn người có chút bệnh nghề nghiệp, giống như đang nhìn một dãy nhà.
Ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, Tô Bình Nam sắc mặt bình tĩnh khiến cho nữ nhân cảm thấy rất kỳ quái. Biểu hiện thu liễm, dáng người tráng kiện mang đến cho người ta cảm giác như thế nào?
Nguy hiểm? Tính công kích mười phần?
Nữ nhân là nhân viên thiết kế của Tiêu Nhiên.
Hàng loạt giải thưởng kiến trúc trong lý lịch của nữ nhân khiến mắt chó của Tiêu Nhiên như tỏa sáng. Sau khi xem bản vẽ thiết kế, hắn đã giao công việc mà vô số các công ty thiết kế nước ngoài tranh nhau bể đầu cho nàng.
Mặc dù lúc đó Tiêu Nhiên không biết giải thưởng kiến thúc Lương Tư Thành đại diện cho cấp độ nào, chỉ biết Trần Nhược Khê là một nữ nhân rất đẹp, đã kết hôn. Chồng của nàng là chủ sở hữu của một công ty ngoại thương ở Thâm thành, nhà không thiếu tiền. Lúc này, tâm trạng của nữ nhân có chút thấp thỏm.
Nàng muốn có một kiệt tác hơn bất kỳ ai khác, và sân golf này hoàn toàn phù hợp với tất cả giấc mơ của nàng.
Hạng mục này đủ lớn khiến người ta phải chú ý. Vốn liếng của chủ đầu tư hùng hậu, có thể mặc cho nàng bay bổng với ý tưởng của mình.
Một triều thiên tử một triều thần.
Tiêu Nhiên chết rồi, nếu ông chủ khác lên thay, nàng cũng không còn cách nào.
Không ai ngờ cuộc họp đầu tiên do Tô Bình Nam chủ trì lại ngắn gọn đến như vậy.
Nam nhân đảo mắt một vòng.
“Các vị vất vả rồi.”
Đây là câu đầu tiên.
“Giám đốc Tiêu mất, ta cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng phương hướng mà hắn định ra lúc trước sẽ không thay đổi.”
Khi nói câu thứ hai, Tô Bình Nam gật đầu với Trần Nhược Khê đang mặc một bộ vest công sở trang nhã, xem như trấn an đối phương.
“Ở đây ta không thực hành những điều đó trên cơ sở tình cảm của con người. Ta sẽ thưởng cho những người có công và trừng phạt những người có lỗi.”
Nam nhân nói xong câu thứ ba thì đọc lên bốn cái tên: “Loại thép không phù hợp, dự án ba ngày lại được thực hiện trong bốn ngày. Các ngươi bị khai trừ, hơn nữa ta còn giữ lại quyền lợi truy cứu.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một số người đứng dậy, sắc mặt trắng bệch bước ra ngoài, nào còn dáng vẻ tiêu sái, cười đùa tí tửng, không kiêng nể gì cả như ngày thường.
“Hôm nay đến đây thôi. Chuyện công trình ta sẽ giao cho người chuyên nghiệp theo dõi tiến độ. Mọi người giải tán.”
Sáu câu, vô cùng gọn gàng. Không khí của cuộc họp khiến mọi người run rẩy.
Tất cả đều hiểu chết là một người khẩu Phật tâm xà, nhưng đến lại là một con khủng long bạo chúa.