Chương 1187: Tấm ảnh
Tô Bình Nam bỏ nhật ký của Tiêu Nhiên vào túi của mình.
Nam nhân mỉm cười.
Thâm thành là thành phố vàng của Hạ quốc. Chỉ cần có quyển nhật ký này trong tay, nó chính là chiếc máy rút tiền của tập đoàn Cẩm Tú. Nên biết rằng khả năng xây dựng mạng lưới của Tô Bình Nam vượt trội hơn Tiêu Nhiên nhiều.
Tô Bình Nam cầm tấm ảnh lên.
Tấm ảnh chụp hẳn là sản phẩm của thời kỳ đại học, đã có chút ố vàng. Tiêu Nhiên trong tấm ảnh còn rất trẻ, trên đó còn có một nữ hài có hai lúm đồng tiền và khuôn miệng dài, đang nở một nụ cười đứng dưới tán cây hòe.
Tô Bình Nam làm việc thiết huyết. Hắn chẳng có quá nhiều cảm xúc về ý tứ ẩn chứa trong tấm ảnh. Hắn tiện tay đặt nó sang một bên, sau đó mở một quyển nhật ký khác.
“Hàn Linh đi rồi. Toàn bộ tài sản của ta chỉ có tám đồng, hơn nữa còn bị tạm giam vì không có giấy phép cư trú tạm thời. Trong bảy ngày này, ta bị nhốt cùng với những người ăn xin, những kẻ lang thang và gái mại dâm hạ đẳng. Mùi hôi thối phát ra từ trên người bọn hắn khiến ta muốn ói.”
Bảy ngày, ta ăn bốn bữa cơm, bị đánh mười ba lần. Sau khi ra ngoài, ta dùng năm đồng mua quyển sổ này, rồi dùng hai đồng còn lại để mua bánh bao.
Ta quyết định từ bỏ tất cả những gì mình có, kể cả lương tâm và nhân phẩm. Trên thế giới này không có bạn bè, không ai đáng tin cậy.”
Nét chữ đã phai mờ, rất nguệch ngoạc, hoàn toàn khác với quyển sổ kia. Nhìn ra được khi Tiêu Nhiên viết xuống những chữ này, tâm trạng của hắn chán nản và sa sút đến cỡ nào.
Tô Bình Nam cười lạnh, trong lòng chẳng thèm để ý.
Hắn trời sinh liều mạng, vững tâm như sắt. Hắn cực kỳ chướng mắt kiểu thanh niên văn nghệ như Tiêu Nhiên.
Thế giới này mạnh được yếu thua, nếu ngươi muốn vượt lên thì phải chiến đấu và chiến đấu hết mình. Oán trời trách đất cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Nam nhân tiếp tục lật xem.
Quỹ tích nhân sinh của Tiêu Nhiên gần như dồn hết vào bên trong quyển sổ mỏng này. Câu chuyện về một nam nhân bắt đầu từ con số không trong công việc bán hàng, làm mọi cách để giúp hắn dần trưởng thành được viết một cách sống động trên trang giấy.
Một mục trong nhật ký đã khơi dậy sự quan tâm của Tô Bình Nam.
“Hôm nay mẹ đi rồi.
Khi ta nhận được cuộc gọi, ta đang trái ôm phải ấp nữ nhân, mỉm cười với những người khác, không ai biết rằng người thân cuối cùng của ta đã qua đời.
Trong ba năm qua, ngoại trừ gửi tiền về, ta chưa từng về nhà lần nào, thậm chí sau khi cúp điện thoại ta vẫn tiếp tục tươi cười. Bởi vì tính mệnh của toàn bộ công ty của ta đều nằm hết trên người ông chủ Vũ mà ta chiêu đãi hôm nay.
Hắn không vui, ta sẽ không có gì cả.
Trở về nhà, ta đột nhiên nhận ra cuối cùng mình đã trở thành một người cô đơn đúng nghĩa.
Ta cần nhiều tiền như vậy để làm gì?
Ta sợ sau khi ta chết đi, những người thân luôn rắp tâm với ta sẽ chôn ta ở một nơi mà ta không thích.
Nếu ta chết già, quyển nhật ký này vĩnh viễn sẽ không có người thứ hai nhìn thấy. Nếu có người nhìn thấy, chứng tỏ ta đã bỏ mạng.
Như vậy, đoạn văn sau đây chính là di chúc của ta.
Hãy giúp ta tổ chức một lễ tang thật vẻ vang.
Nhớ kỹ, ảnh chụp nhất định phải lựa chọn dưới tàng cây hòe. Địa điểm mai táng là bên cạnh mẹ của ta.
Về phần tài sản của ta, muốn làm sao thì làm, nhưng nhất định phải cho Hàn Linh mười triệu. Đó là số tiền mà ta nợ nàng.”
“Vận khí của ngươi không tệ, để cho ta đọc được.”
Tiêu Nhiên là người cực kỳ thông minh. Hắn đã từ bỏ hầu hết mọi thứ của mình, yêu cầu duy nhất là để lại mười triệu cho nữ nhân trong tấm ảnh. Hắn rất thông minh, biết sau khi hắn chết sẽ không có khả năng khống chế sự việc phát sinh, cho nên biểu hiện của hắn rất hào phóng.
Tô Bình Nam lướt qua phần lớn phần sau của cuốn nhật ký, sau đó đóng cuốn sổ lại: “Ta đọc nhật ký của ngươi, xem như nợ ngươi một nhân tình. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của kẻ si tình nhà ngươi.”
…
Mọi người đều có tính hai mặt.
Nếu không phải đã đọc nhật ký của Tiêu Nhiên, Tô Bình Nam cũng không biết nội tâm của nam nhân nhìn có vẻ bóng bẩy và khúm núm này lại phong phú đến như thế.
Thâm thành không tin nước mắt, Tô Bình Nam lại càng không tin. Nam nhân thiết huyết chỉ tin vào sức mạnh.
Đã hạ quyết định, hiệu suất làm việc của Tô Bình Nam cực kỳ nhanh.
“Thi thể Tiêu Nhiên đang ở bên trong.”
Bác sĩ pháp y Lý Khắc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đám người hung hãn xa lạ, kín đáo nháy mắt ra hiệu với cảnh sát đi cùng là Trương Dũng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lý Khắc kéo Trương Dũng lại hỏi: “Bọn hắn rõ ràng không phải cảnh sát, tại sao ngươi lại dẫn bọn hắn đến đây?”
“Phương pháp thông thiên. Lưu đội trưởng bên trên phê duyệt.”
Trương Dũng hiểu ý của Lý Khắc, lập tức giải thích: “Nghe nói là chủ đầu tư sau lưng Tiêu Nhiên. Người ta muốn đến xem, đương nhiên phải bật đèn xanh rồi.”
“Mẹ kiếp!”
Lý Khắc thấp giọng nói: “Có tiền thì sao? Thi thể vừa mới khám nghiệm xong, chỉ sợ hù đám người kia tè ra quần.”
“Mặc kệ đi, chẳng phải chuyện của chúng ta.”
Thù giàu là bệnh chung của người nghèo. Trương Dũng cố gắng mỉm cười: “Dù sao cũng là người ta chủ động muốn đến.”
“Mở túi ra.”
Giọng điệu như ra lệnh của Tô Bình Nam khiến Lý Khắc cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn nghe lời kéo bao thi thể ra, trong lòng chờ mong cảnh tượng tiếp theo.
Không phải ai cũng có thể nhìn thi thể đã qua khám nghiệm. Không ít người thân nôn thốc nôn tháo, huống chi là người ngoài.
“Hù chết đám người khốn kiếp ra vẻ hiểu biết các ngươi.”
Có thể là do suốt ngày ở chung với thi thể, tính cách ít nhiều gì cũng có chút quái gở, nội tâm Lý Khắc đang gầm thét.
Miệng túi được mở ra, thi thể trắng bệch của Tiêu Nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Do vấn đề thời gian, trên thi thể đã xuất hiện thi ban, nhưng kết quả lại vượt quá dự đoán của hai người, sắc mặt của đám người mặc vest phẳng phiu vẫn bình thường, nhất là Tô Bình Nam.
Cứ như thứ hắn đối mặt không phải thi thể.