Chương 1186: Cuốn sổ đen
“Không ngu ngốc thì sẽ không ở bên cạnh hắn. Tiêu Nhiên đối xử với ta không tệ. Mấy năm qua, hắn lấy danh nghĩa của ta mua ba căn nhà, còn có một số tiền tiết kiệm, cũng đủ cho ta sống rồi. Người chết cũng tốt, tối thiểu ta không còn hy vọng gả cho hắn nữa.”
Lưu Mỹ khom người: “Nếu ta đoán không sai thì đồ trong phòng hẳn là nhật ký cá nhân cùng với sổ sách của công ty. Có những thứ này, với bản lĩnh của Tô tổng, ngươi tiếp quản lại công ty của Tiêu Nhiên sẽ không khó.”
Bình thường Tiêu Nhiên đánh giá Tô Bình Nam rất cao, khiến nữ nhân cho rằng Tô Bình Nam là một con cá sấu chúa. Cho nên nàng rất thông minh giao lại tất cả cho hắn.
Tô Bình Nam mỉm cười.
Thế giới này rất tàn khốc.
Cho dù hắn nói không cần, nữ nhân cũng không tin. Điều này không phù hợp với nữ nhân đã nhìn thấy quá nhiều mặt tối của tầng dưới chót, hiểu được bốn chữ mạnh được yếu thua.
“Ngươi đến gặp ta cũng chỉ vì muốn giao lại công ty Tiêu Nhiên cho ta một cách miễn phí như vậy?”
Tô Bình Nam hỏi.
“Không phải. Thứ nhất, ta muốn nhờ Tô tổng ngài nể mặt sắp xếp hậu sự cho hắn. Dù sao hắn cũng không có ba mẹ, không có bạn bè, chỉ có một số thân thích chỉ muốn hút máu ăn xương hắn mà thôi. Ta không muốn giao những thứ này cho bọn hắn, chi bằng đưa cho ngươi thì hay hơn.”
Nữ nhân này chắc hẳn đã từng bị đám thân thích của Tiêu Nhiên ức hiếp, ánh mắt hiện lên hận ý. Điều này khiến Tô Bình Nam tin lý do của nàng.
Nữ nhân là loại sinh vật rất đáng sợ. Ta không lấy được thì cũng không cho phép người khác đạt được.
“Chỉ bấy nhiêu thôi?”
“Còn một chuyện nữa.”
Nữ nhân nói ra mục đích của mình: “Tô tổng, có thể ngươi không hiểu rõ về Tiêu Nhiên. Thật ra hắn rất đáng thương. Nếu như có khả năng, hy vọng ngươi có thể sớm đưa hung thủ ra trước pháp luật.”
“Để chìa khóa lại đi.”
Tô Bình Nam chăm chú nhìn Lưu Mỹ, rốt cuộc cũng chờ được câu nói này của nữ nhân.
Ánh mắt nàng sáng lên, một lần nữa cúi người thật sâu.
“Cảm ơn ngươi.”
Một câu nói tình chân ý thiết.
Trượng nghĩa ít nhiều gì cũng có kẻ chó má, nhưng hồng trần cũng có người tình thâm. Tiêu Nhiên ở dưới suối vàng có biết điều này không? Nếu biết, hắn có còn bảo nàng cút đi nữa không?
…
Dã tâm của Tô Bình Nam rất lớn, cho nên hắn không tham.
Hơn nữa, hiện tại hắn gia đại nghiệp đại. Đây chính là thời đại hoàng kim của Hạ quốc. Tài sản của tập đoàn Cẩm Tú giống như quả cầu tuyết, hắn thật sự không để số tiền của tiểu phú hào Tiêu Nhiên vào mắt.
Đại phú hào Tiêu Nhiên đột nhiên bị giết đã gây xôn xao dư luận.
Tô Bình Nam không muốn bị vấy bẩn bởi một số lời đồn.
Tuy nhiên, hắn thật sự hiếu kỳ điều gì có thể khiến cho Lưu Mỹ vốn đã chết tâm giờ lại chuyện cuối cùng này cho Tiêu Nhiên. Điều này không phù hợp với phán đoán của hắn về Tiêu Nhiên.
Quan trọng hơn, điều mà Tô Bình Nam thực sự coi trọng là mạng lưới quan hệ do Tiêu Nhiên xây dựng từ đầu. Rất có thể trong căn nhà của Tiêu Nhiên có những ghi chép về các vụ giao dịch. Điều này khiến cho Tô Bình Nam cảm thấy hứng thú.
Tô Bình Nam có một trực giác về cái chết của Tiêu Nhiên.
Người ra tay rất có thể là Kiều Lập Phu. Đối với nam nhân được vinh danh là người mạnh nhất này, nội tâm ngang ngược của Tô Bình Nam ngo ngoe muốn động.
Sau một tiếng, hắn và Đỗ Cửu đã đến nhà của Tiêu Nhiên ở Bắc Hoàn.
Nội thất của ngôi nhà được trang trí đẹp mắt.
Nhìn qua không giống cứ điểm bí mật của nam nhân nịnh nọt mà Tô Bình Nam biết. Khắp ngôi nhà tràn ngập khí tức văn hóa, giá sách với đủ loại sách bên trên, rất nhiều quyển sách còn có dấu hiệu cũ nát.
Nhìn ra được chủ nhân của căn nhà này rất thích ngồi một mình ở đây đọc sách. Chỉ có điều chiếc két sắt đặt trong phòng khách đã phá hỏng bầu không khí chung.
“Mở ra đi.”
Tô Bình Nam lên tiếng, sau đó đưa chìa khóa cho Đỗ Cửu.
Két sắt được mở ra.
Hầu hết mọi thứ trong đó đều được Lưu Mỹ đoán đúng. Thật ra nàng là một nữ nhân trông có vẻ ngu ngốc nhưng thực chất lại rất thông minh.
Có sổ sách của công ty, có sổ sách cá nhân của Tiêu Nhiên, cũng có con dấu cá nhân của Tiêu Nhiên nhưng không có tiền.
Ngoài ra còn có một hộp khóa ở phần trong cùng của két sắt, từ mức độ gỉ bên ngoài có thể thấy hẳn là nó thường xuyên được mở.
Đỗ Cửu cầm chiếc hộp lên, ước chừng phân lượng: “Đồ bên trong không ít.”
“Mở ra đi.”
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói: “Đống sổ sách đó không có tác dụng gì đâu, hãy xem trong này có thứ mà chúng ta cần không.”
Ổ khóa nhỏ như vậy, ngay cả Đỗ Cửu cũng không cần dụng cụ, tùy tiện vặn một cái.
Răng rắc.
Chiếc hộp được mở ra.
Một tấm bằng tốt nghiệp đại học, ngoài ra còn có hai cuốn nhật ký, một đen một đỏ, còn có một bức ảnh, một chiếc nhẫn kim cương sáng chói. Viên kim cương không nhỏ, chắc hẳn trị giá mấy trăm ngàn.
Tô Bình Nam không để ý đến chiếc nhẫn. Hắn mở tấm bằng tốt nghiệp trước, là của một trường đại học danh tiếng, nhưng tấm ảnh chụp của Tiêu Nhiên lại khiến hắn ngẩn ra.
Hắn nhớ rất rõ Tiêu Nhiên luôn miệng nói mình là một ông chủ tự lập từ hai bàn tay trắng.
“Che giấu rất sâu.”
Tô Bình Nam tiện tay để tấm bằng sang một bên, mở quyển nhật ký màu đỏ.
“Đằng sau sự thịnh vượng luôn có những cơ hội giết người ở khắp mọi nơi.”
Kiểu chữ của Tiêu Nhiên rất đẹp, cấu trúc chữ viết chắc chắn, nội dung sau đó khiến nét mặt Tô Bình Nam trở nên nghiêm túc.
Đây là một cuốn sổ đen.
Tiêu Nhiên làm việc đúng là rất có nghề. Những cái tên quen thuộc ở Thâm thành cùng với ngày tháng, số lượng phía sau nhìn thấy mà giật mình. Tô Bình Nam đã hiểu vì sao Tiêu Nhiên lại có thể giành được dự án sân golf này.
Diệp gia chẳng qua chỉ là tầng bảo đảm thứ hai của tên gia hỏa kia.