Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1191 - Chương 1191 - Tìm Lão Miêu

Chương 1191 - Tìm lão Miêu
Chương 1191 - Tìm lão Miêu

Chương 1191: Tìm lão Miêu

Hôi Cẩu là đàn em đắc lực nhất của Ma La Bính.

Hắn không cao, tóc hơi bị bạc trắng do trước kia dinh dưỡng không đủ. Bởi vì làm việc điên cuồng nên người ta còn gọi hắn là chó điên.

“Khốn kiếp, ta không giết ngươi. Một ngón tay một trăm ngàn, tính luôn lãi. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.”

Hôi Cẩu ngồi ở quán trà Thiên La Ký mà hắn thích nhất, nhìn nam nhân trung niên mình vất vả bốn ngày trời mới tìm được.

Người trong quán đều bị đuổi đi hết. Gương mặt nam nhân trung niên tái nhợt, không ngừng cầu khẩn: “Hôi Cẩu ca, xin hãy cho ta một cơ hội. Ta sẽ bán đứa con gái của mình. Nó xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều đại phú hào thích nó, nhất định có thể bán được với giá tốt.”

“Ngươi đúng là không phải người. Nhưng ta thích…”

Hôi Cẩu liếm môi, ánh mắt chỉ toàn là sự khát máu: “Mau đưa tay hắn lên đây.”

Hắn nói xong, đám mã tử bên dưới lập tức đè tay nam nhân trung niên lên bàn.

“Ta tin tưởng ngươi một lần.”

Hôi Cẩu móc con dao bên hông, chậm rãi đặt lên ngón tay vô danh của đối phương, sau đó dùng lực chặt xuống.

“A!”

Tiếng rống tê tâm liệt phế của nam nhân trung niên vang vọng toàn bộ quán trà.

Hôi Cẩu không hề dao động, cầm chai rượu mạnh đổ lên tay đối phương, sau đó tiếp tục dùng đao ấn vào ngón giữa của đối phương.

“Rất nhanh sẽ hết đau thôi, ngoan.”

Hôi Cẩu tiếp tục dùng sức chặt xuống.

Đêm đã khuya.

Mai Hiểu Âu ngửi thấy mùi tanh của gió biển. Nữ nhân ăn mặc phong phanh chờ đợi thật lâu, bị gió biển thổi có chút run lẩy bẩy nhưng vẫn không cau mày.

Nữ nhân có những thứ chỉ Mai gia mới có.

Kể từ khi bà cố của nàng để cho nữ hài kế thừa Mai gia, nữ nhân của nhà này dường như đã được thừa hưởng một thứ gì đó.

Thứ đó được gọi là cứng cỏi.

Ánh đèn hai dài một ngắn bật sáng, nữ nhân đáp lại bằng chiếc đèn pin cực mạnh mà nàng đã trang bị sẵn.

Chẳng mấy chốc, một con tàu cập bến cách bờ hàng trăm mét.

Nơi này có rất nhiều đá ngầm, không có chỗ cho du thuyền lớn như vậy neo đậu, mấy bóng đen nhảy xuống thuyền bơi thẳng đến đây.

Có năm nam nhân lên bờ, một người trong số bọn hắn mang theo một chiếc túi vải giơ cao qua đầu. Sau khi bơi hàng trăm mét, chiếc túi của hắn không hề dính chút nước biển nào, hiển nhiên những nam nhân này đều là tay bơi cừ khôi.

“Mai tiểu thư, lần này làm phiền ngươi rồi.”

Nam nhân dẫn đầu vô cùng khách sáo. Nước biển chảy đầy trên người cũng không làm cho đối phương chật vật, ngược lại lưng vẫn thẳng tắp như cũ: “Ta là Để Diệu Dương.”

“A, chào ngươi.”

Nữ nhân cố gắng đè nén sự bối rối trong lòng, chủ động đưa tay ra. Mặc dù biết là người một nhà nhưng khí tức trên người bọn hắn quá bưu hãn, nhất là ánh mắt nhìn người giống như lang sói vậy.

Trăng tối, gió lớn, tiếng sóng vỗ vào đá không dứt khiến nàng có chút sợ hãi.

Tay của đối phương rất mạnh, Mai Hiểu Âu thậm chí có thể cảm nhận được vết chai sần sùi trong lòng bàn tay đối phương.

“Mai tiểu thư, chờ chúng ta một lát.”

Để Diệu Dương lên tiếng, sau đó cũng không ngại ánh mắt của Mai Hiểu Âu, hắn cởi quần áo của mình ra, vắt khô rồi mặc lại lần nữa. Trong mắt nữ nhân, những hình xăm trên lưng bọn hắn dưới ánh trăng giống như muốn cắn người.

Để Diệu Dương mở túi vải ra, phân phát súng bọc trong giấy nhựa cho đám người Trương Hoa, sau đó mỉm cười nói với Mai Hiểu Âu: “Thời gian rất gấp, tình hình như thế nào rồi?”

“Không thành vấn đề, ta đã hẹn lão Miêu một tiếng sau gặp mặt.”

Mai Hiểu Âu trả lời: “Trước kia, khi ta lấy được một bộ phận, hắn đã phụ trách một số công việc bên ngoài. Giao tình của chúng ta xem như không tệ.”

“Hy vọng hắn sẽ phối hợp.”

Để Diệu Dương gật đầu.

Mai Hiểu Âu cắn môi, do dự một lát rồi nói: “Hắn giúp ta rất nhiều lần, là một người bạn không tệ. Có thể đừng hạ tử thủ hay không?”

“Hắn thua sáu triệu tiền cá cược đua ngựa, làm sao mà trả nổi. Chắc chắn là hắn đã tham ô tiền của Băng Nha Câu. Ngươi cũng biết tin tức này mà, ngươi nói xem hắn có thể che giấu được bao lâu?”

Để Diệu Dương hỏi lại: “Cho dù chúng ta không làm, Băng Nha Câu có giữ mạng cho hắn hay không?”

Nữ nhân không nói gì.

“Nếu hắn đủ thông minh, đây ngược lại là một cơ hội rất tốt. Hắn có thể rời khỏi chỗ này, có cơ hội sống sót. Có điều hắn không thể quay lại thành phố này được nữa.” Để Diệu Dương lên tiếng.

Đây là quán bar do một người Bồ Đào Nha mở.

Sòng bạc ăn chơi này có vị trí hơi hẻo lánh, nhưng cũng chính vì kín đáo, không có quá nhiều khách du lịch và con bạc làm phiền nên việc kinh doanh cũng khấm khá.

Giờ này không có khách nhiều cho lắm. Lão Miêu ngồi một mình tại góc sâu nhất, miệng ngậm điếu thuốc đã sắp tàn đến gốc, nhưng hắn vẫn không phát hiện, chỉ ngẩn người ngồi ở đó.

“Đang suy nghĩ gì thế?”

Giọng nói của Mai Hiểu Âu đánh thức lão Miêu. Nam nhân vừa định lên tiếng, điếu thuốc đã làm bỏng môi. Hắn luống cuống đứng dậy, cầm ly bia trên bàn tu ừng ực, lúc này mới bình thường trở lại.

“Tìm ta có chuyện gì sao?”

Lão Miêu vẫn là cách ăn mặc vạn năm không đổi, một bộ đồ vest sáng màu và một chiếc áo sơ mi lạ mắt, trông chững chạc và nhẹ nhàng.

“Giúp ta làm một chuyện.”

Mai Hiểu Âu nhìn nam nhân sắc mặt có chút tiều tụy trước mặt. Nàng biết kết quả của câu nói này chỉ có hai.

Đồng ý, Lão Miêu vĩnh viễn rời khỏi thành phố này.

Từ chối, hắn sẽ chết ở đây.

“Có chuyện gì thì ngươi cứ nói đi.”

Mai Hiểu Âu nghe ra sự khác thường trong giọng điệu của lão Miêu: “Chắc là sau này không còn cơ hội giúp ngươi nữa. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi.”

“Có người muốn Hôi Cẩu chết. Người làm việc đã đến nhưng vẫn còn thiếu một lái xe quen thuộc đường xá.”

Mai Hiểu Âu nhìn chằm chằm lão Miêu, nói ra yêu cầu quan trọng nhất: “Sau khi Hôi Cẩu chết, ngươi nhất định phải xuất hiện, để người của hắn nhìn thấy ngươi. Ngươi có thể giúp ta chuyện này hay không?”

Bình Luận (0)
Comment