Chương 1192: Coi trọng chữ tín
Lão Miêu đứng dậy, ánh mắt bởi vì chấn kinh mà co lại thành cây kim.
Cả người nam nhân không còn biểu hiện uể oải như vừa nãy mà giống như một con mèo bị giẫm đuôi.
Hắn vốn cho rằng nữ nhân chỉ nhờ đòi nợ hoặc là kiếm lời, nhưng hắn không ngờ tới nữ nhân kia lại muốn giết người! Hơn nữa còn muốn hắn xuất đầu lộ diện, hậu quả quá nghiêm trọng.
Giết người.
Lão Miêu không sợ. Hắn có thể được Băng Nha Câu trọng dụng cũng bởi vì hắn dám ra tay tàn độc.
Giết Hôi Cẩu cũng không phải là không thể được.
Nhưng nhất định phải làm thật bí mật. Thằng chó đó là tên điên, hơn nữa còn được Ma La Bính cực kỳ coi trọng. Một khi bại lộ, đối phương sẽ cho rằng Câu ca muốn khai chiến.
Lão Miêu biết rất rõ mấy ngày nay Câu ca và Ma La Bính đang tập trung nhân lực là vì cái gì.
Một khi bởi vì hắn mà sập bàn, hắn không gánh nổi trách nhiệm này.
Nam nhân suy nghĩ thật nhanh, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ra, ngón tay chỉ vào Mai Hiểu Âu hơi run lên: “Ngươi muốn Câu ca khai chiến với Ma La Bính sao?”
“Đúng.”
Mai Hiểu Âu chậm rãi gật đầu.
Không chỉ Lão Miêu, khi nữ nhân nhận được cuộc điện thoại của nam nhân giống như ma quỷ kia, nàng cũng chấn kinh đến không nói ra lời.
Trong nhận biết của Mai Hiểu Âu, Tô Bình Nam đã đủ đáng sợ rồi. Nhưng khi nhận được điện thoại, nàng mới biết đối phương cuồng vọng đến cỡ nào.
Nên biết rằng hai người mà Tô Bình Nam có ý đồ đùa bỡn trong lòng bàn tay chính là người cầm lái chân chính của một trăm tám mươi ngàn lưu manh ở Hào Giang.
“Vì sao? Ngươi đang tìm chết đấy.”
Giọng điệu của lão Miêu thậm chí còn có sự hoảng hốt. Đột nhiên cổ hắn đau nhói, một sợi tơ thép siết chặt yết hầu của hắn.
“Cảm xúc đừng nên kích động như vậy?”
Giọng nói của Để Diệu Dương lạnh lùng vang lên sau lưng: “Ta dùng sức, ngươi rất nhanh sẽ chết vì ngạt thở, cả quá trình sẽ không có ai phát hiện.”
“Rất tốt, bây giờ ngươi bình tĩnh lại, sau đó chúng ta mới có thể tiếp tục vụ giao dịch này.”
Nghe xong, lão Miêu không khỏi thả lỏng cơ thể. Để Diệu Dương cũng chậm rãi buông hai tay ra.
Hắn không sợ nam nhân kia nổi điên lên hắn. Hắn tuyệt đối có lòng tin với đám người Trương Hoa.
“Xã hội đen à?”
Lão Miêu lặng yên nhìn thoáng qua Để Diệu Dương, lập tức nhận ra thân phận của đối phương.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, sau đó nói với Mai Hiểu Âu: “Hiểu Âu, ngươi có biết làm như vậy ngươi sẽ chết hay không. Đừng quên nơi này là Hào Giang.”
“Miêu ca.”
Lần đầu tiên Mai Hiểu Âu cảm động trước sự quan tâm của nam nhân này. Sát khí trên người Để Diệu Dương rất nặng, thế mà lão Miêu vẫn còn lo lắng cho nàng.
Nàng và lão Miêu hợp tác nhiều năm như vậy, biết tình cảm của nam nhân này đối với mình, nhưng nàng vẫn không đồng ý.
Giấc mơ của nàng là kiếm thật nhiều tiền rồi rời khỏi thành phố này, chứ không muốn chung sống với một nam nhân chuyên đi thu nợ trong suốt quãng đời còn lại.
Khi đối mặt với thực tế, trái tim nữ nhân còn sắt đá hơn nam nhân nhiều.
“Miêu ca, chúng ta đều là quân cờ, chúng ta không có quyền được lựa chọn.”
Giọng điệu của Mai Hiểu Âu lại càng chân thành, tha thiết hơn: “Ta nhận được tin tức ngươi nợ tiền vay nặng lãi sáu triệu, phải trả trong vòng mười ngày.”
“Đúng, thì sao nào?”
Sắc mặt lão Miêu có chút phức tạp: “Đã nhiều năm như vậy, kiếm sáu triệu khó lắm à?”
“Ngươi không có nhiều tiền như vậy.”
Mai Hiểu Âu lắc đầu: “Chúng ta hợp tác nhiều năm như thế, tiền ngươi kiếm được đúng là không ít. Nhưng ngươi quá mê cờ bạc, cho nên ta biết ngươi không có tiền. Hiện tại ngươi đang đổi tiền cho một sảnh bạc của Câu ca. Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết có phải ngươi làm giả sổ sách hay không?”
“Hắn sẽ không phát hiện đâu.”
Lão Miêu chán nản trả lời: “Chỉ cần cho ta thời gian hai năm, ta có lòng tin có thể thực hiện kín không kẽ hở.”
“Hai năm?”
Mai Hiểu Âu thở dài: “Miêu ca, đâu phải ngươi không biết quy tắc cứ ba tháng phải nộp sổ một lần, ngươi còn vay nặng lãi nữa? Nếu ngươi cứ ham mê cờ bạc, theo đà này ngươi nhất định sẽ chết vì nó.”
Lão Miêu không phản bác.
“Ba triệu, ngươi chỉ cần xuất hiện, không có nguy hiểm, làm xong bọn hắn sẽ đưa ngươi xuất ngoại.”
Khi Mai Hiểu Âu nói đến con số thì dừng lại một chút, có chút thấp thỏm nhìn Để Diệu Dương. Để Diệu Dương không nói lời nào, chỉ nhẹ gật đầu. Điều này khiến Mai Hiểu Âu đột nhiên có hảo cảm hơn đối với tập đoàn Cẩm Tú.
Con số ban đầu là hai triệu. Nữ nhân định gom toàn bộ tài sản của mình cho lão Miêu cho đủ số. Ra nước ngoài có nhiều tiền vẫn tốt hơn.
Vấn đề là Để Diệu Dương không biết nhưng vẫn gật đầu ra hiệu đồng ý trả thêm một triệu, hẳn là nể mặt nàng.
“Ta làm thế thì có lợi gì cho ngươi?”
Thái độ của lão Miêu có chút dao động.
“Nàng có thể đạt được càng nhiều tín nhiệm, địa vị càng cao, sau này kiếm càng nhiều tiền.”
Để Diệu Dương trả lời.
“Các ngươi có giết người diệt khẩu không?”
Lão Miêu tiếp tục hỏi. Hắn có thể nhìn ra tay của những người này đều dính máu, làm việc nhất định tâm ngoan thủ lạt.
“Diệt khẩu?”
Để Diệu Dương bật cười: “Chúng ta không có bố cục nhỏ như vậy đâu.”
…
Biểu hiện của Hôi Cẩu càng lúc càng điên cuồng. Chiếc khăn trải bàn trắng như tuyết đã thấm đẫm máu đỏ sẫm của nam nhân trung niên. Ba ngón tay dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thấy mà giật mình.
“Ta làm việc rất coi trọng chữ tín.”
Hôi Cẩu ra lệnh cho người khác hất nước vào nam nhân đã ngất đi vì đau, sau đó cười gằn nói: “Một đầu ngón tay trị giá một trăm ngàn. Ba trăm ngàn, vừa đủ tiền lãi ngươi nợ ta.”
“Cảm ơn Hôi Cẩu ca.”
Nam nhân trung niên chật vật đứng dậy: “Ta nhất định sẽ trả tiền. Bây giờ ta có thể đi được chưa?”
Nhìn sắc mặt nam nhân trung niên tái nhợt vì mất máu quá nhiều, Hôi Cẩu gật đầu hài lòng: “Đương nhiên là được rồi. Hơn nữa ta còn đưa ngươi đến bệnh viện. Dù sao ngươi chết thì lấy ai trả nợ cho ta đúng không?”
“Cảm ơn Hôi Cẩu ca.”
Nam nhân một lần nữa nói lời cảm ơn, đồng thời cẩn thận dùng khăn ăn gói đầu ngón tay lại rồi bỏ vào trong túi áo.