Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1194 - Chương 1194 - Đánh Đến Cùng

Chương 1194 - Đánh đến cùng
Chương 1194 - Đánh đến cùng

Chương 1194: Đánh đến cùng

“Bánh trứng nóng đây.”

Căn thúc mỉm cười, đặt chiếc bánh trứng mới nướng lên chiếc bàn hơi chật chội ở tầng hai của cửa tiệm, nói với Tiểu Liêu đang đùa nghịch với thẻ đánh bạc: “Bây giờ ngươi đã kiếm được tiền, ta còn tưởng với thân phận của ngươi, ngươi nên dẫn mấy cô gái ra ngoài ăn gan trời chứ. Không ngờ ngươi vẫn thích ăn bánh trứng nướng do ta làm.”

“Căn thúc, tay nghề của ngươi vẫn ngon như ngày nào.”

Tiểu Liêu đến một mình. Từ khi biết mình mắc bệnh ung thư mũi họng giai đoạn cuối, hắn có chút thu mình lại.

Hắn chán ghét cảm giác tiền hô hậu ủng trước đó. Vào thời điểm bắt đầu đếm ngược của cuộc đời, hắn thà ở một mình hoài niệm nhớ nhung quá khứ, còn hơn phải lục đục chém giết lẫn nhau.

Một dòng nước nóng từ lỗ mũi chảy ra, mặc dù nam nhân đã dùng khăn tay để lau, nhưng máu vẫn nhỏ xuống tấm thẻ đánh bạc mà hắn luôn trân quý.

Chiếc thẻ màu vàng nhạt và máu màu đỏ sậm hoà vào nhau, nhìn có chút quỷ dị.

“Ngươi cứ từ từ ăn, không đủ ta lại làm tiếp.”

Căn thúc đã già. Hắn dặn dò một tiếng rồi chậm rãi bước xuống lầu, miệng còn lẩm bẩm: “Còn nhớ lúc đó tên tiểu tử thúi ngươi ngày nào cũng thề thốt với ta, nói tương lai ngươi nhất định sẽ mở mười bảy mười tám tiệm bán bánh trứng nướng, mỗi ngày sẽ ăn đủ từ ba đến năm chục cái bánh trứng.”

Nghe lão nhân cực khổ lầm bầm, Tiểu Liêu chỉ mỉm cười chứ không lên tiếng. Nhìn theo bóng lưng của hắn, nam nhân cũng không để ý đến lỗ mũi vẫn còn chảy máu, bắt đầu nhai nuốt, biểu hiện thỏa mãn.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân, nghe ra được đối phương rất cường tráng, bàn chân giẫm lên tấm ván gỗ cũ nát trên lầu hai vang lên tiếng kẹt kẹt.

Tiểu Liêu phát hiện tiếng bước chân của người này hoàn toàn khác với bước đi rón rén của Căn thúc, nhưng hắn cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Nơi này không buôn bán, chuyển sang tiệm khác đi.”

Hắn là cánh tay phải của Băng Nha Câu. Bây giờ Băng Nha Câu có thể chiếm được một nửa giang sơn Hào Giang không thể bỏ qua công lao của Tiểu Liêu.

Nước lên thì thuyền lên, người nam nhân không đắc tội nổi ít càng thêm ít. Mặc dù vẫn còn nhưng khẳng định không phải người giờ này vẫn còn đến một tiệm bán bánh trứng nướng cũ nát.

Tiếng bước chân không dừng lại.

Điều này khiến cho Tiểu Liêu vốn không vui vì bệnh tật có chút bất mãn. Hắn cau mày quay đầu lại.

Người đến không cho hắn cơ hội lên tiếng. Đối phương sải bước đến sát cơ thể Tiểu Liêu, sau đó vươn tay trái nhanh như tia chớp bịt chặt miệng hắn, con dao găm trong tay phải đâm thẳng vào trái tim hắn.

Nhanh, chuẩn, vững.

Không một câu nói nhảm, mục đích của đối phương rõ ràng chỉ có hai chữ.

Lấy mạng.

Biểu hiện của Tiểu Liêu bị đâm trúng rất kỳ quái, không có quá nhiều thống khổ lẫn phẫn nộ, càng nhiều hơn chính là sự giải thoát.

Để Diệu Dương cũng có chút bất ngờ, nhưng hắn là tay già đời, đương nhiên sẽ không để ý đến suy nghĩ của một người chết. Hắn quả quyết rút đao, thậm chí khi quay người còn không quên mang theo thẻ đánh bạc kia.

Ma La Bính đột nhiên phản kích đánh cho Băng Nha Câu trở tay không kịp.

Thậm chí hắn còn chưa kịp phản ứng, hai sảnh của mình đã bị người của Ma La Bính chen chúc xông vào. Oán hận của Ma La Bính đối với Băng Nha Câu chất chứa đã lâu. Hắn dứt khoát hạ tử thủ. Ỷ vào quan hệ nhân mạch trong kinh doanh nhiều năm, hắn có chút không kiêng nể gì cả, trực tiếp sử dụng súng đạn.

Băng Nha Câu xác thực rất bưu hãn, phản ứng cực nhanh. Mặc dù Ma La Bính hữu tâm đánh vô tâm, nhưng vẫn bị những người này chống cự.

Băng Nha Câu còn chưa hiểu nguyên nhân đã nổi giận như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa. Hắn không ngờ Ma La Bính lại dự định lấy mạng mình như vậy.

Hai chiếc xe chở tay súng chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn. Khi Băng Nha Câu cùng với một tên đàn em từ trong khách sạn chạy ra, người của Ma La Bính đã ra tay. Nòng súng đen ngòm duỗi ra từ cửa sổ xe, sau đó xả đạn một cách bừa bãi.

Thuộc hạ trung thành của Băng Nha Câu là Diệu Tử đã cứu hắn một mạng.

Nhìn Diệu Tử cả người đầy máu, gương mặt Băng Nha Câu trở nên dữ tợn. Sự việc cho đến bây giờ vì lý do gì đã không còn quan trọng, hai bên đã kết tử thù.

Cho nên nhất định phải có một người ngã xuống.

Hào Giang vốn đã gió nổi mây phun, bây giờ lại phong vân tái khởi.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ đằng xa, hai chiếc xe nghênh ngang rời đi.

Khóe mắt Băng Nha Câu trừng to như muốn nứt ra.

Tính tình của hắn vốn hung hãn. Bây giờ chịu tổn thất lớn như vậy nhưng lại không thể phản kháng, nỗi uất nghẹn này làm cho hắn như muốn phát điên.

“Đánh, đánh đến cùng.”

Nam nhân ôm Diệu Tử đã chết, thét lên: “Cỡ nào cũng đánh, còn một người cũng phải đánh. Cho dù thiên vương lão tử đến, ta cũng không ngừng.”

“Đoán chừng ta sẽ bị gọi lên nói chuyện. Các ngươi đi tìm Tiểu Liêu, bảo hắn nghĩ cách đi.”

Thấy cảnh sát sắp đến gần, Băng Nha Câu dặn dò đàn em một câu.

“Để ta ứng phó với tụi cớm, chúng ta là người bị hại mà, sợ cái gì.”

Thấy mình đã rời xa Hào Giang, lão Miêu có chút im lặng.

Những người kia làm việc quả thật quá giỏi, hơn nữa còn rất dứt khoát, tính mục đích rất mạnh, không phải loại xã hội đen bình thường có thể làm được. Tuy nhiên, bọn hắn rất biết giữ lời. Hiện tại, trong ba lô sau lưng nam nhân đang có bốn triệu tiền mặt.

“Đến Cảng thành, có một chiếc thuyền đến Tinh Điều quốc.”

Để Diệu Dương nói với lão Miêu: “Sao vậy? Không nỡ rời khỏi đây à?”

“Đúng.”

Lão Miêu thành thật trả lời: “Ta sinh ra ở đây, ăn cơm ở đây, bạn bè cũng ở đây, đương nhiên không nỡ rồi.”

“Chỉ là một Băng Nha Câu thôi mà.”

Để Diệu Dương chắp tay sau lưng, nhìn sóng cả chập trùng trước mặt: “Có cơ hội.”

“Vì sao các ngươi lại khẳng định Ma La Bính và Băng Nha Câu sẽ đánh nhau? Chỉ cần một cuộc điện thoại, mọi người sẽ đồng ý ngồi xuống nói chuyện. Bọn hắn nhất định sẽ phát hiện sự việc có chút kỳ quái.”

Lão Miêu làm như không nghe thấy ẩn ý của nam nhân trước mặt, hiếu kỳ hỏi hắn vấn đề mà mình muốn biết.

Bình Luận (0)
Comment