Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1195 - Chương 1195 - Là Ai

Chương 1195 - Là ai
Chương 1195 - Là ai

Chương 1195: Là ai

“Bọn hắn đồng ý ngồi xuống nói chuyện sao?”

Để Diệu Dương lắc đầu: “Mâu thuẫn ở đó, một núi không thể chứa hai hổ. Hai người kia sớm muộn gì cũng phải phân thắng bại. Chúng ta chỉ đẩy một cái mà thôi. Băng Nha Câu không có Tiểu Liêu, cho dù hắn có thể thắng cũng thắng rất khó khăn.”

Hắn vỗ vai lão Miêu: “Giết chết Tiểu Liêu chỉ là để hai bên ngang bằng thế lực với nhau. Có như vậy chơi mới vui.”

Tốc độ của chiếc thuyền rất nhanh, sau đó biến mất không thấy đâu. Mai Hiểu Âu đứng trên bờ thở phào một hơi.

Khi tạm biệt, nữ nhân sợ Để Diệu Dương trở mặt giết chết lão Miêu. Kết quả khiến cho nàng cảm thấy hài lòng, tối thiểu lão Miêu vẫn còn sống.

Về phần lão Miêu đi đâu, sống ra sao không còn liên quan đến nàng nữa.

Đây chính là nữ nhân của Mai gia.

Khi Tư Đồ Ngọc Liên nhận được tin tức đã là ba tiếng sau, nhưng lúc này Hào Giang đã thần hồn nát thần tính, thế cục bắt đầu mất khống chế.

Tiểu Liêu chết trong một tiệm bán bánh trứng nướng vắng vẻ khiến Băng Nha Câu mất lý trí. Thủ đoạn trả thù của hắn cực kỳ kịch liệt.

Ma La Bính là người thông minh, co đầu rụt cổ ở công ty không ra. Vì thế hắn đã để mắt đến túi khôn của Ma La Bính là Lý sư gia, Lý Vĩnh Tường.

Lý Vĩnh Tường dưới sự bảo vệ của một đám đàn em đã bị ba người chạy xe máy đội mũ bảo hiểm trùm đầu giết chết khi đang trên đường về nhà tổ chức sinh nhật cho con gái.

Mười bảy phát súng, trong đó có mười phát là bắn thêm sau khi Lý Vĩnh Tường chết. Có thể thấy quyết tâm muốn giết người của Băng Nha Câu.

Khi Tư Đồ Ngọc Liên nhận được điện thoại của Băng Nha Câu, hai bên đã phát sinh bốn lần chém giết, thậm chí có hai du khách nước ngoài mất mạng vì đạn lạc, ba người bị trọng thương.

“A Câu.”

Lần đầu tiên Tư Đồ Ngọc Liên nghiêm khắc nói chuyện với Băng Nha Câu như vậy: “Đầu óc của ngươi bị lú lẫn rồi à? Lúc này còn rảnh rỗi đi sống mái với Ma La Bính?”

“Ra ngoài lăn lộn sẽ không nghĩ đến chuyện dưỡng lão. Nếu ta nhượng bộ, ai còn sợ ta nữa, làm sao ta ăn được phần cơm này?”

Băng Nha Câu nhe răng cười: “Ta muốn Ma La Bính chôn cùng Tiểu Liêu.”

“Vì sao ngươi lại sai lão Miêu giết chết chó điên chứ?”

Tư Đồ Ngọc Liên hiển nhiên đã nói chuyện với Ma La Bính: “Ta đã nghe qua chuyện của Tiểu Liêu, Ma La Bính nói không phải hắn làm.”

“Không phải hắn?”

Lửa giận vẫn còn, Băng Nha Câu rống to: “Ở Hào Giang, người dám động đến Tiểu Liêu chỉ có một mình hắn, không phải hắn thì là ai chứ?”

“Còn nữa, lão Miêu đã mất tích, ta cũng không tìm thấy hắn. Ai biết có phải Ma La Bính giết hắn rồi trả đũa hay không?”

Thở dốc một hơi, Băng Nha Câu nói tiếp: “Bây giờ ta mặc kệ Ma La Bính nói cái gì, ta muốn chém hắn thì sẽ chém hắn. Tưởng ta dễ bắt nạt sao? Hôm nay ta sẽ đuổi tận giết tuyệt hắn.”

Đầu dây bên kia, Tư Đồ Ngọc Liên ôm trán thở dài: “Hai người các ngươi điên rồi. Ta cảm thấy chuyện này không ổn. Ta đề nghị tìm lão Miêu hỏi nguyên nhân.”

Không thể không nói nữ nhân Tư Đồ Ngọc Liên này có khí chất điềm đạm và sự bình tĩnh mà người thường khó có được.

“Bây giờ điều này quan trọng lắm sao?”

Băng Nha Câu thể hiện rõ bản sắc kiêu hùng của mình: “Trò chơi đã bắt đầu, quy tắc chính là như vậy. Không phải ta ngã xuống thì chính là hắn ngã xuống. Ta hỏi đại tỷ ngươi một câu, ngươi giúp ta hay là giúp hắn?”

“Đánh trận thì phải tốn tiền.”

Tư Đồ Ngọc Liên im lặng mấy phút rồi đưa ra quyết định: “Ma La Bính vào ngành sớm hơn ngươi rất nhiều. Ta sẽ gửi vào tài khoản của ngươi ba mươi triệu.”

“Cảm ơn đại tỷ.”

Băng Nha Câu nở nụ cười hiếm hoi: “Có ngươi ủng hộ, ta thắng chắc.”

“Chưa chắc.”

Tư Đồ Ngọc Liên lắc đầu: “Mạng lưới quan hệ của Ma La Bính không đơn giản, hắn qua lại gần gũi với đám người quỷ Tây Dương, ngươi nhất định phải cẩn thận, nhất là sòng bạc Mã Thi Phát.”

Nữ nhân phân tích rất tỉnh táo: “Cẩn thận hắn bóp chết tài lộ của ngươi đấy. Cho nên ta mới chuyển cho ngươi một số tiền, lo trước khỏi họa.”

“Quỷ Tây Dương ta còn không sợ, huống chi lão quỷ Tây Dương.”

Băng Nha Câu nhe răng cười: “Hắn dám đụng đến ta, ta kéo hắn xuống gặp Tiểu Liêu.”

Điện thoại cúp máy, Tư Đồ Ngọc Liên cau mày.

Ma La Bính nói Băng Nha Câu ra tay trước, Băng Nha Câu lại nói Ma La Bính kiếm cớ ra tay. Thông qua sự hiểu biết của nàng về hai người cùng với trực giác, Tư Đồ Ngọc Liên có thể đoán được một điều.

Hai bên đều không nói sai.

Hết thảy giống như có một bàn tay vô hình lặng lẽ kích thích mọi chuyện.

“Sẽ là ai chứ?”

Vị đại tỷ tiếng tăm lừng lẫy đốt điếu thuốc lá đã lâu không hút, rơi vào trầm tư.

“Corleone tiên sinh, ta rất vui khi ngươi có thể đến gặp ta.”

New York, tại một quán bar trên đường Brooklyn, Robbie Gambino đứng dậy, chào đón Michael Corleone một cách nhiệt tình.

“Robbie tiên sinh, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”

Michael Corleone cười rất vui vẻ: “Vì tình hữu nghị, ta sẽ có hồi báo tương ứng.”

Một cuộc điện thoại đến từ phương Đông khiến cho người đứng đầu hai gia tộc nổi tiếng ở New York phải ngồi lại với nhau.

“Ta chưa từng nghi ngờ sự hào phóng của gia tộc Corleone.”

Mái tóc hoa râm của Robbie Gambino được chải rất chỉnh tề, cực kỳ giống một vị thân sĩ.

“Ta cần thế lực của ngươi ở Hà Lan giúp ta một vấn đề nhỏ.”

Michael Corleone đưa một tấm ảnh chụp đến trước mặt đối phương: “Nhờ công nghệ chết tiệt của thời đại này, ta chưa bao giờ nghĩ rằng một bức ảnh có thể đến với ta dưới dạng Internet.”

Robbie Gambino nhận tấm ảnh, hơi ngạc nhiên trước một khuôn mặt phương Đông đang mỉm cười trong bức ảnh.

“Hắn cần phải chết ngoài ý muốn.”

Michael Corleone hạ thấp giọng nói: “Điều này không khó đối với gia tộc Gambino.”

“Không thành vấn đề.”

Robbie Gambino ưu nhã cắt bỏ đuôi xì gà, sau đó từ từ châm điếu xì gà bằng một que diêm. Theo cách nói của hắn, làm vậy có thể giữ được hương vị nguyên bản của điếu xì gà ở mức tối đa.

Bình Luận (0)
Comment