Chương 1196: Hồ Tu Dũng ở Hà Lan
“Ta tin vào thanh danh của gia tộc Corleone, cũng không lo lắng ngươi không giữ chữ tín. Nhưng trước khi ra tay, ta muốn biết thân phận thật sự của đối phương. Bởi vì tùy tiện làm việc chính là tối kỵ của chúng ta.”
Robbie Gambino phun ra một ngụm khói: “Dù sao bây giờ cũng không phải mười năm trước hoặc sớm hơn. Khi đó chúng ta không có cố kỵ gì.”
Là một trong năm người cầm lái đại gia tộc Gambino đời thứ ba, Robbie Gambino tất nhiên giảo hoạt như một con hồ ly.
Hắn biết rõ thế lực của gia tộc Corleone, có thể để cho một giáo phụ đích thân đưa ra giao dịch, người phương Đông đó khẳng định không đơn giản.
Huống chi hắn cũng có chút lo lắng.
Ở Hà Lan, thế lực châu Á không nhỏ, nhất là Hạ quốc và Bổng Tử nổi tiếng về đoàn kết và hung hãn. Nếu người này có liên quan đến hai thế lực kia, như vậy Michael Corleone sẽ phải nỗ lực nhiều hơn.
“Hắn có cùng dòng máu với chúng ta.”
Michael Corleone từ chối điếu xì gà Robbie Gambino đưa tới: “Nhưng phạm vi thế lực là cảng Victoria ở phía Đông.”
Nam nhân nhún vai một cái: “Thế lực của hắn ở Hà Lan rất nhỏ.”
“Vậy thì ta không còn vấn đề nào khác.”
Robbie Gambino trả lời: “Trong cuộc họp cuối năm, ta cần một số hỗ trợ từ gia tộc Corleone cho việc kinh doanh rượu whisky của gia tộc Gambino.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Michael Corleone đứng dậy: “Hữu nghị chính là qua lại lẫn nhau. Ta cam đoan ngươi sẽ có được câu trả lời hài lòng.”
…
“Khom người chào, lại cúi đầu, gia đình đáp tạ.”
Bên trong phố người Hoa, tại một nhà tang lễ có phần đơn giản, sắc mặt Hồ Tu Dũng nghiêm túc, quy củ dựa theo hướng dẫn của người chủ trì hoàn thành quá trình đưa tiễn người chết, lúc này hắn mới bước đến trước mặt người nhà Bát Chỉ thúc.
“A Dũng, cảm ơn ngươi đã đến.”
Em trai của Bát Chỉ thúc là Lạc Tường Hòa cũng đã tuổi già sức yếu, cách xưng hô của hắn khiến cho Hồ Tu Dũng như quay lại thời điểm chiến đấu không mệt mỏi năm đó.
“Năm đó ta đã cùng chiến đấu với Bát Chỉ thúc, về sau các ngươi xảy ra chuyện đến Hà Lan phát triển, thật ra ta vẫn luôn nhớ về hồi ấy.”
Hồ Tu Dũng không còn sự tùy tiện của ngày thường: “Gần đây ngươi sống như thế nào? Nghe nói đám tiểu quỷ bây giờ rất kiêu ngạo, đồ gì nên bỏ thì bỏ đi.”
Thấy Tường Hòa muốn nói rồi lại thôi, Hồ Tu Dũng ra hiệu cho A Nam tiến lên: “Lát nữa khi ra về, ngươi gửi thêm ít tiền cho Tường Hòa thúc. Bọn hắn sống cũng không dễ dàng.”
“Không cần đâu, A Dũng.”
Lạc Tường Hòa vội vàng lắc đầu: “Vừa rồi ta nghe nói ngươi đã để lại một số tiền lớn cho con trai của Bát Chỉ ca, tiền lương hưu của ta cũng đủ rồi.”
“Không giống mà.”
Hồ Tu Dũng thân mật nắm chặt tay Lạc Tường Hòa: “Nếu không tiếp tục được nữa thì theo ta về Cảng thành dưỡng lão.”
“Không được.”
Lạc Tường Hòa chậm rãi lắc đầu: “Làm côn đồ cả một đời, không vợ không con, trở về làm gì? Ở đây tốt xấu gì cũng có thể nhận hai ngàn đô la Hà Lan trợ cấp, đủ sống rồi.”
“Hơn mười ngàn đô la Hồng Kông, cũng không tệ lắm.”
Hồ Tu Dũng không tiếp tục khuyên nữa.
“Huống chi nơi này còn có bóng đá để xem. Ngày mai có trận thi đấu Champions League, Ajax đối đầu Inter Milan, sẽ rất thú vị.”
Có lẽ cả một đời nhìn thấy sống chết, Lạc Tường Hòa cũng không quá mức bi thương về cái chết của anh trai mình.
“Đúng rồi, A Dũng.”
Lạc Tường Hòa nói chuyện phiếm vài câu, thấy Hồ Tu Dũng có ý định rời đi bèn cố ý dặn dò: “Ở Hà Lan, ta thường nghe người ta nhắc đến ngươi. Bây giờ ngươi làm rất lớn. Con người mà, gặp tốt thì thu.”
Lạc Tường Hòa mái tóc hoa râm: “Thời trẻ qua rồi, thời đại khác biệt, vớt đủ rồi thì về hưu đi.”
“Ta biết rồi.”
Hồ Tu Dũng nhẹ gật đầu: “Yên tâm đi. Bây giờ đều là anh em bên dưới làm việc, ta rất ít khi tham dự, không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Lạc Tường Hòa nhìn ra Hồ Tu Dũng không được tập trung cho lắm, nhưng cũng không tiện nói thêm điều gì.
“Thật ra thành phố này cũng không tệ.”
Hồ Tu Dũng cùng với A Nam đi dạo trên đường phố Hà Lan: “Có tiền đến đây dưỡng lão cũng tốt. Gái đẹp nhiều, cuộc sống cũng nhàn nhã.”
Ngày mai là trận tứ kết Champions Cup, bầu không khí bóng đá ở Amsterdam đang rất sôi động, các cổ động viên cuồng nhiệt tụ tập khắp nơi, không ngừng thể hiện sự đam mê của mình dành cho đội nhà trước những vị khách du lịch qua đường.
A Nam có mái tóc dài, kiểu tóc này rất ít khi thấy trong giới lưu manh.
Dù sao cũng dựa vào nắm đấm kiếm cơm, tóc dài rất dễ bị người ta chế phục, có thể thấy được sự tự tin của hắn đối với vũ lực của mình.
“Ta không thích.”
A Nam trả lời: “Tuy nhiên, chờ ta nổi bật hơn, kiếm được đủ tiền, ta sẽ cân nhắc đến đây dưỡng lão.”
“Ngươi đang trách ta không cho ngươi cơ hội thượng vị ư? Ngươi còn đang suy nghĩ đến việc hai ngày sau đánh vào Loan Tử hả?”
Hồ Tu Dũng nhìn A Nam tuyệt đối trung thành với mình: “Ra ngoài lăn lộn phải động não. Đừng ngu ngốc, đừng cái gì cũng muốn xông lên đầu tiên. Ngươi nhìn ta đi, vì sao sau khi ta ra ngoài ngay cả điện thoại cũng tắt máy, bởi vì ta không muốn bị liên lụy quá sâu.”
“Chi phí của chiếc thuyền đó không phải tài phiệt bình thường có thể bỏ ra. Từ rửa tiền cho đến chia bài, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã chuẩn bị đầy đủ, nhân lực vật lực tài lực bỏ ra không thể tưởng tượng được.”
Nhìn A Nam có chút khiếp sợ, Hồ Tu Dũng mỉm cười nói: “Ngươi có hiểu tài phú đại diện cho cái gì không? Đại diện cho sức mạnh.”
“Người ta cũng dám tỏ rõ ý đồ cướp miếng ăn của Hà tiên sinh, cho dù chúng ta thắng, phiền phức về sau cũng không nhỏ, sẽ chết không ít người. Lợi nhuận cờ bạc quá lớn, chết mấy tên côn đồ tính là gì chứ?”
Xem ra Hồ Tu Dũng cực kỳ tin tưởng người trẻ tuổi đã đi theo mình mười năm này, cũng không che giấu suy nghĩ thật sự của mình.
“Năm lão hổ Hòa Ký, Minh Vương của Hào Mã Bang, mấy bá vương của Tân Ký xương cốt rất cứng, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện.”
Hồ Tu Dũng thân thiết vỗ vai A Nam, vẻ mặt từ ái.