Rất nhiều người không hiểu hành vi của Tô Bình Nam, bao gồm cả Lưu Đại Tùng. Dường như rất nhiều người không tài nào hiểu nổi tại sao nam nhân có quyền có thế, vậy mà phần lớn thời gian đều sống như một thầy tu khổ hạnh.
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, nam nhân gia tài bạc tỷ này hẳn là phải ăn chơi phóng túng. Dù sao của cải của hắn cũng đủ cho hắn sống phóng khoáng cả đời. Không chỉ đời này, mà cả đời sau, đời sau nữa hắn giàu sang phú quý cũng không thành vấn đề.
Từ trước đến giờ Tô Bình Nam không thèm giải thích vấn đề này, thậm chí làm ngơ.
Tính cách kiệt ngạo tàn nhẫn và dòng máu điên cuồng đã định trước nam nhân sẽ trở thành kẻ điên trong mắt rất nhiều người.
"Nghe nói Kiều Lập Phu có thể đá bao cát bảy mươi lăm cân ra xa mười mét, còn là trong tình huống hắn không cố ý dùng sức?"
Tô Bình Nam nhìn Đổng Thành Vũ và hỏi: "Bao cát kia còn ở đây không? Nếu còn thì có thể cho ta xem thử không?"
"Vẫn còn. Chuyện này là thật."
Đổng Thành Vũ hoàn toàn không biết chàng trai có khí thế bức người trước mặt mình rốt cuộc có thân phận gì.
Lãnh đạo?
Xét khí thế thì không giống, cơ thể không thể mạnh mẽ như vậy được. Cơ bắp của đối phương phát triển kinh người.
Quân nhân?
Cũng không giống lắm. Quân nhân và cảnh sát không mặc nổi chiếc áo sơ mi đắt tiền như vậy. Đổng Thành Vũ quanh năm lăn lộn ở một nơi nửa ngày là thiên đường, nửa ngày là địa ngục như Thâm thành, đương nhiên có ánh mắt tinh tường. Chiếc áo sơmi trên người chàng trai này ít nhất cũng phải năm chữ số.
Đổng Thành Vũ không suy nghĩ lung tung nữa, thành thật chỉ vào một góc: "Chính là bao cát kia. Lúc Kiều Lập Phu đá nó, ta cũng có mặt."
Tô Bình Nam liếc nhìn Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu nhanh chóng đi tới góc Đổng Thành Vũ chỉ rồi xách lên.
"Bảy mươi lăm cân."
Bao cát được đặt trước mặt Tô Bình Nam, Đỗ Cửu nói: "Thậm chí chỉ nhiều hơn chứ không ít."
Tô Bình Nam gật đầu, mỉm cười với Đổng Thành Vũ: "Làm phiền huấn luyện viên Đổng biểu diễn động tác của Kiều Lập Phu lúc đó."
"Được! Nhưng ta không đá xa được như thế."
Đổng Thành Vũ đi tới trước bao cát, sau đó khởi động. Hắn không làm tư thế gì cả, mà chỉ đá một phát.
Rầm!
Theo tiếng vang trầm muộn phát ra khi giầy thể thao tiếp xúc với bao cát, bao cát kia trượt xa hơn một mét mới dừng lại.
Đổng Thành Vũ có thể ngồi lên vị trí huấn luyện viên trưởng sau Kiều Lập Phu, hiển nhiên không phải là giá áo túi cơm.
"Động tác gần giống, không cố ý dùng sức. Đây là cực hạn của ta rồi."
Đổng Thành Vũ thành thật nói: "Nhưng sức lực của Kiều Lập Phu quá lớn, bao cát bay lên cao ba bốn mươi centimet, bay xa hơn mười mét. Ta không làm được."
Sắc mặt Lưu Đại Tùng tối sầm.
Hắn vội vàng chạy tới chỗ bao cát, dùng tay xách lên, vẻ mặt không dám tin: "Vậy chẳng phải là một cú đá dốc toàn sức lực của tên Kiều Lập Phu kia sẽ đá chết người sao?"
"Đúng vậy, hoàn toàn có khả năng."
Đổng Thành Vũ nhìn Lưu Đại Tùng đáp: "Theo hiểu biết của ta về Kiều Lập Phu, nếu hắn dốc toàn sức đá trúng người bình thường, cho dù không phải những chỗ hiểm như cổ và tim, dù bị đá trúng lưng hay bụng cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng."
"Tô tổng?"
Lần thứ hai Lưu Đại Tùng muốn khuyên nhủ Tô Bình Nam, nhưng chưa kịp mở lời đã bị ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam trừng cho ngậm miệng.
Lưu Đại Tùng sợ hãi, nhưng Tô Bình Nam lại hưng phấn.
"Ngươi đá một phát cho ta xem."
Nam nhân gật đầu với Đỗ Cửu: "Dùng hết sức."
"Được."
Đỗ Cửu khom người, đầu tiên nghiêm túc giãn cơ và hoạt động khớp, sau đó đi tới trước bao cát, rồi lại lùi về sau mấy bước.
Đổng Thành Vũ nhíu mày.
Người này khác Lưu Đại Tùng. Hắn là tay vật lộn lão luyện, tất nhiên nhìn ra nam nhân có dáng vẻ vệ sĩ này chắc hẳn đã từng luyện võ. Nhưng động tác chuẩn bị lại không phải là cách thức thường thấy trên sàn đấu, rõ ràng người này là cao thủ đường phố.
Đỗ Cửu hít vào, sau đó xông tới, chân phải đá ra mang theo tiếng gió rít.
Rầm!
Bao cát bay lên không trung, bay ra hơn tám mét mới rơi bịch xuống đất.
Miệng Lưu Đại Tùng vừa mới khép vào, giờ lại há to.
Hắn biết Đỗ Cửu giỏi đánh đấm, nhưng không ngờ nam nhân kiệm lời này còn mạnh hơn vị huấn luyện viên Đổng kia.
Vậy Tô tổng thì sao?
Lưu Đại Tùng lập tức nghĩ tới Tô Bình Nam.
Khi báo cáo công việc, không chỉ một lần hắn nhìn thấy Tô Bình Nam đè lên đánh Đỗ Cửu hoặc Đỗ Thạch.
Ban đầu hắn còn nghi ngờ đây là một cách Đỗ Cửu nịnh nọt.
Nhưng từ tình hình trước mắt xem ra sự thật không phải như hắn nghĩ.
Tô Bình Nam vô cùng thông minh, thường ngày mắt ưng như đuốc, nắm bắt chi tiết khiến người ta sinh lòng sợ hãi. Trong tập đoàn Cẩm Tú không có ai dám lừa gạt nam nhân như vương giả này.
Như vậy thì chắc chắn không phải là đánh giả vờ.
Không phải đánh giả vờ, vậy thì Tô Bình Nam mạnh cỡ nào?
Trong lúc Lưu Đại Tùng nghi thần nghi quỷ, đoán già đoán non, Tô Bình Nam di chuyển.
Hắn đi tới chỗ bao cát bị Đỗ Cửu đá tới giữa sân, học theo động tác mô phỏng của Đổng Thành Vũ, không làm dáng mà dứt khoát đá một phát.
Rầm!
Trong ánh mắt ngây dại của Lưu Đại Tùng và ánh mắt kinh ngạc của Đổng Thành Vũ, bao cát nặng bay lên không trung.
Mười tám mét.
Đầu tiên Đổng Thành Vũ ước tính khoảng cách bao cát bay ra, sau đó nhìn đôi chân của chàng trai được gọi là Tô tổng kia bằng ánh mắt khó tin.
Hai chân dưới lớp quần tây màu xanh nhạt đứng thẳng tắp, Tô Bình Nam vừa thong dong phủi vết bẩn trên quần vừa mỉm cười nói một câu: "Thú vị đấy."
Không thể nào!
Sức lực này tuyệt đối không thuộc về con người! Chàng trai này không quá cao, đùi không vạm vỡ đến mức khiến người ta ghé mắt, nhưng tại sao sức lực lại lớn như vậy?
Trong đầu Đổng Thành Vũ tràn đầy nghi vấn không tài nào giải thích được, mãi lâu sau hắn vẫn không nói gì.