"Không có vấn đề gì. Hôm nay tình nhân của ông chủ Chu tổ chức tiệc sinh nhật, hắn nhất định sẽ đến."
Hắc Tử Hoa trả lời rất nghiêm túc.
Hắn lăn lộn đầu đường ở Hào Giang rất nhiều năm, từng chứng kiến không biết bao nhiêu vụ chém giết đường phố, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy đại ca của mình nghiêm nghị như vậy, hắn không khỏi nghiêm túc hẳn lên.
"Thời gian còn mười phút."
Lạn Mệnh Hào nhìn đàn em mà mình coi trọng nhất, vẻ mặt dữ tợn: "Hắn không xuất hiện thì ta tống ngươi đi nuôi cá."
Hắc Tử Hoa thấy đại ca hơi mất kiểm soát, bèn thành khẩn đáp lại một câu: "Hào ca, ta tự nhảy xuống."
…
Bên trong đường Ngư Võng là con đường hẹp nhất Hào Giang.
Để đảm bảo an toàn, Chu Lan Cầu còn cố ý dẫn theo hai thuộc hạ giỏi bắn súng nhất đi dự tiệc. Hắn phấn khích ra mặt.
Hắn không có con, dù là vợ chính thức hay tình nhân đều không có ai đậu thai.
Nam nhân vốn đã hết hi vọng, nhưng bây giờ lại biết tin nữ nhân không được mình cưng chiều lại có thai, chẳng cần nghĩ cũng biết hắn phấn khích như thế nào.
"A Uy."
Chu Lan Cầu nói với người ở ghế lái phụ, cũng là thuộc hạ mà hắn tin tưởng nhất: "Bạch Long Vương nói cuối đời ta chưa chắc có phúc, ta biết điều này. Mấy ngày nữa ta sẽ xin nghỉ hưu, dẫn bọn hắn đi châu Úc sinh sống. Nếu ở lại nơi này e là một ngày nào đó sẽ đi gặp Diêm Vương."
"Lan ca, chúng ta binh hùng tướng mạnh, sợ gì Băng Nha Câu?"
A Uy là một hán tử khỏe mạnh: "Nói thế nào thì hắn cũng không dám động vào chúng ta."
"Chưa chắc."
Chu Lan Cầu nhìn nhận thấu rõ: "Lợi nhuận của sòng bạc quá lớn, nhiều tiền như vậy có thể sai khiến ma quỷ, huống chi là mấy mạng người. Tóm lại, nếu là con trai thì ta quyết tâm về hưu, có đủ tiền dưỡng già rồi."
A Uy còn chưa đáp lại, một luồng sáng mạnh từ chiếc xe trên đường Ngư Võng nhỏ hẹp phía đối diện làm cho hai mắt hắn mất tiêu cự trong chốc lát.
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh.
"Rạp xuống!"
Hắn vừa gào lên với lão đại Chu Lan Cầu, vừa chạm vào hông.
Nhưng đáng tiếc, cuộc sống không phải phim ảnh.
Lạn Mệnh Hào biết thân phận của Chu Lan Cầu, không cho những người này bất cứ cơ hội nào, bốn khẩu AK47 điên cuồng nổ súng đủ khiến cho toàn bộ mất mạng.
Đạn không chỉ bắn thủng thân xe Bentley, thậm chí cơ thể không còn dấu hiệu sống của A Uy cũng bị bắn đến mức giật đùng đùng.
Sau mấy chục phát đạn, Lạn Mệnh Hào nhìn chiếc xe đã hoàn toàn biến dạng, bấy giờ mới hài lòng gật đầu với Hắc Tử Hoa: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, diệt trừ hậu hoạ. Đi bắn thêm mấy phát đi."
Trời tối người yên, mấy tiếng súng chát chúa tuyên bố một nhân vật lớn hạ màn.
"Hào ca, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Hắc Tử Hoa cất súng, khom người hỏi.
"Hoàng Cẩm Thành."
Lạn Mệnh Hào lạnh lùng thốt ra tên của một nhân vật lớn.
…
Chín giờ tối.
Cổng trường cảnh sát Thâm thành.
Bảo vệ Sỏa Căn nhìn mấy chiếc xe sang đậu ngoài cổng trường với đôi mắt lim dim buồn ngủ, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
"Làm gì thế?"
Giọng điệu của Sỏa Căn cực kỳ mất kiên nhẫn: "Giờ này không cho phép người ngoài vào trường, có chuyện gì thì mai hẵng đến."
Hắn cực kỳ tự tin.
Gây sự à?
Không thể nào!
Không có thằng ngu nào dám đến đây gây sự, sáu nghìn cảnh sát dự bị sẽ biến bất cứ kẻ nào đến gây sự thành tên ngốc.
"Đã hẹn giờ này."
Một hán tử cao gần hai mét bước xuống chiếc xe sang dẫn đầu, nhếch miệng nói với Sỏa Căn: "Nghe điện thoại này."
Đỗ Cửu bấm một dãy số điện thoại, sau đó đưa cho Sỏa Căn.
Năm phút sau cổng mở ra, xe nối đuôi nhau tiến vào.
"Nơi này là khu huấn luyện à?"
Tô Bình Nam mỉm cười nhìn mấy huấn luyện viên đến đón tiếp mình: "Nghe nói kinh phí của các ngươi rất hạn hẹp, nhưng không ngờ lại đơn sơ đến thế."
Tô Bình Nam nhìn dụng cụ huấn luyện đơn sơ và bao cát đã tróc da, bước vào phòng boxing của trung tâm huấn luyện cảnh sát Thâm thành. Câu này là lời thật lòng.
"Có quá nhiều người huấn luyện, dụng cụ hỏng là điều khó tránh khỏi."
Sau khi Kiều Lập Phu mất tích, Đổng Thành Vũ thay thế vị trí của hắn. Nam nhân trả lời rất nghiêm túc: "Lãnh đạo, ngài cũng biết là chúng ta được nhà trường chi ngân sách, tiền nào việc ấy. Vật lộn, xạ kích, trang bị, cái gì cũng cần tiền, cho nên nơi này hơi thiếu thốn."
"Lãnh đạo?"
Lần này đến trường cảnh sát Thâm thành là Lưu Đại Tùng lo liệu thủ tục, Tô Bình Nam không biết quá trình nên hơi ngạc nhiên về cách gọi này.
"Làm phiền rồi."
Tô Bình Nam không định giải thích, mà chỉ mỉm cười nói với Đổng Thành Vũ: "Ta sẽ nghĩ cách giải quyết chi phí tân trang khu huấn luyện, xem như báo đáp vì đã làm phiền các ngươi ngày hôm nay."
Đổng Thành Vũ không biết Tô Bình Nam là ai, nhưng người yêu cầu hắn phụ trách tiếp đãi là hiệu trưởng. Hắn không nghĩ nhiều về lý do Tô Bình Nam đưa ra, chỉ mỉm cười lịch sự coi như cảm ơn.
"Ngươi quen Kiều Lập Phu bao lâu rồi?"
Tô Bình Nam hỏi.
"Hơn sáu năm."
Đổng Thành Vũ trả lời: "Hắn vừa đến là chúng ta quen nhau."
"Theo ta biết thì sở trường của Kiều Lập Phu là kickboxing. Nghe nói hắn luyện tán thủ và Muay Thái."
Trước ánh mắt kinh ngạc của Đổng Thành Vũ, Tô Bình Nam chậm rãi cởi chiếc áo vest màu xanh nhạt đắt đỏ trên người ra: "Ngươi từng đánh với hắn chưa?"
"Rồi."
Đổng Thành Vũ nhìn cơ bắp căng phồng dưới lớp quần áo đắt đỏ của Tô Bình Nam, mắt bất giác nheo lại: "Thật ra nền tảng của hắn là Thông bối quyền, nhưng hắn lại có cơ sở Đàn thối, ta không đánh lại hắn."
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Trong huyết dịch của Tô Bình Nam có sự điên cuồng và cố chấp mà người bình thường không hiểu. Điểm mâu thuẫn là hắn điên cuồng nhưng chưa bao giờ thiếu cẩn thận.
Mục đích hắn đến ngôi trường Kiều Lập Phu từng làm việc ở Thâm thành là tìm hiểu nhân vật được mọi người ca ngợi là thần thoại này.