Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1205 - Chương 1205. Là Kiêu Hùng, Nhưng Cũng Là Kẻ Điên

Chương 1205. Là kiêu hùng, nhưng cũng là kẻ điên
Chương 1205. Là kiêu hùng, nhưng cũng là kẻ điên

Giọng điệu của Hà tiên sinh không còn bình tĩnh nữa mà trở nên nghiêm túc hơn.

“Phải biết là những người này vẫn luôn làm ầm kỹ, đòi chia ba khối ra để cược bài, mà hai tập đoàn cá độ lớn là Kim Sa và Vĩnh Lợi luôn quan sát như hổ rình mồi. Ta làm loạn như thế, kết hoạch của bọn hắn sẽ phải tạm dừng ít nhất năm năm.”

Băng Nha Câu thông minh, không nói tiếp.

Hắn tin rằng cáo già như Hà tiên sinh sẽ hiểu ý của hắn.

Lợi ích lũng loạn trong năm năm là một con số khổng lồ, Hà tiên sinh nhận ân tình này, hơn nữa Ma La Bính luôn là đồ ba phải, duy trì quan hệ tốt với tập đoàn Kim Sa, thậm chí không ít khách hàng ở bên ở bên kia đại dương đều là đầu mối do hắn dắt nối, cho nên Hà tiên sinh sẽ không tin tưởng để tìm người.

Làm nghề cá độ không thể rời khỏi mặt tối. Giống như dưới ánh nắng ắt có bóng râm là một đạo lý. Băng Nha Câu muốn Hà tiên sinh hiểu rằng chỉ có Băng Nha Câu hắn mới một lòng một dạ đi theo Úc Ngu đến cuối đường.

“Đã quyết định thì đừng dài dòng.”

Bỗng nhiên Hà tiên sinh nhắc đến một sự cố: “Dạo này gần nhà ta có một đứa bé muốn ăn kẹo nhưng không muốn bị người lớn phát hiện, vậy nên nó ăn xong sẽ rửa tay.”

“Ta sẽ không bị tố cáo, ta sẽ làm cực kỳ sạch sẽ.”

Băng Nha Câu cũng hiểu rõ tình cảnh của mình: “Sau khi xong việc, ta muốn Hà tiên sinh cho ta con đường sống.”

“Xong việc thì vào nhà tù.”

Hà tiên sinh nói xong sáu từ đó thì cười thành tiếng: “Hẳn là ngươi hiểu đạo lý tránh nặng tìm nhẹ. Sau khi ra ngoài, ngươi vẫn là ngươi…”

“Lão đại, tiếp theo chúng ta làm thế nào?”

Từ đầu tới cuối, giết Mã là do Lạn Mệnh Hào chỉ huy, cho nên hắn căng thẳng nhất.

Nhất là sau khi biết ai gọi điện thoại tới thì lại càng không dám thở mạnh, đứng ngồi không yên. Sau khi đại lão cúp máy, hắn lập tức đứng dậy hỏi một cách vội vã.

“Hà tiên sinh không giận. Hiện tại là cơ hội tốt nhất của chúng ta, vì tất cả mọi người đều cho là chúng ta muốn yên lặng một thời gian để tránh sóng gió.”

Băng Nha Câu nói xong thì đứng dậy, nhìn chăm chú cảnh ban đêm ở Hào Giang, sau một hồi lâu mới mở miệng: “Muốn có phú quý vạn năm thì phải tìm được đường sống trong chỗ chết.”

“Câu ca cứ sai bảo.”

Lạn Mệnh Hào nhìn thấy sự hoảng sợ trong đôi mắt của Câu ca – người luôn mang chủ nghĩa anh hùng: “Cái mạng này của ta đã thuộc về Câu ca từ lâu rồi, ngươi bảo sao thì ta làm vậy.”

“Diệt cỏ tận gốc, không để lại tên nào hết. Mà phải đẩy nhanh tốc độ của chuyện này, tay chân chắc chắn phải sạch sẽ. Kết thúc tất cả khi bọn chúng chưa kịp phản ứng. Sau khi xong chuyện, ngươi lập tức đi thành phố Kim Sơn của Tinh Điều quốc để tránh sóng gió.”

Băng Nha Câu vỗ bả vai Lạn Mệnh Hào một cách tình cảm: “Có lẽ ngươi phải trốn rất nhiều năm nhưng chỉ cần ngày nào ta còn sống thì ngươi sẽ có vinh hoa phú quý mãi mãi.”

“Được.”

Lạn Mệnh Hào cắn răng, gật đầu: “Ta lập tức đi làm việc, cũng sẽ xử lý vài tên.”

Thư phòng trở nên yên lặng.

“Lão đại, ngươi sẽ không gặp chuyện chứ?”

Lạn Mệnh Hào định hành động ngay lập tức. Khi mở cửa, hắn chợt dừng bước.

“Ta sẽ vào tù.”

Băng Nha Câu buông tay: “Dùng thời gian mấy năm để rửa sạch đường đi, nơi này mãi mãi là của ta.”

Nam nhân châm thuốc lá: “Ta tin vào lời hứa của Hà tiên sinh.”

Theo quỹ đạo phát triển của thời không khác, đúng là Hà tiên sinh hết lòng tuân thủ lời hứa, và Băng Nha Câu cũng thực hiện được kế hoạch của hắn.

Mặc dù do gia tộc thần bài đấu đá nội bộ dẫn tới thế lực của Tiển Mễ Hoa nổi lên, nhưng đúng là hắn dùng ba năm ngục tù để đổi lấy vinh hoa phú quý cả đời.

Đáng tiếc, đây là thế giới song song.

Cả Băng Nha Câu lẫn Hà tiên sinh đều không ngờ rằng bên cạnh bọn hắn có một con rắn im hơi lặng tiếng nhắm người mà cắn.

Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú.

Một kiêu hùng quyết đoán mạnh mẽ, thủ đoạn độc ác lãnh đạo tập đoàn Cẩm Tú của hắn nhắm tới ngành công nghiệp cờ bạc Hào Giang như hổ rình mồi.

Tô Bình Nam nhớ rõ một nhóm dữ liệu liên quan đến Hào Giang trong tương lai.

Hai trăm chín mươi lăm tỷ.

Đây là thu nhập một năm của ngành công nghiệp cờ bạc Hào Giang, chưa tính lợi nhuận khách sạn, ăn uống và mua sắm của các du khách.

Việc làm ăn lớn như vậy, sao Tô Bình Nam có thể không động lòng?

Hắn cho rằng hoàn thành là một ý nghĩ ngông cuồng, tài chính là vấn đề quan trọng nhất.

Tô Bình Nam không mấy hứng thú với việc hoàn toàn khống chế một nơi nhỏ bé như Hào Giang, nhưng lại rất hứng thú với dòng tiền khổng lồ như vậy.

Tật xấu của con người nói lên một vấn đề, đó là ngành công nghiệp cờ bạc vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời.

Nhưng thành lũy của ngành công nghiệp cờ bạc cao vô cùng, hào bảo vệ rộng như vậy khiến rất nhiều tư bản có thực lực chùn bước. Muốn nhảy vào thì nhất định phải lên kế hoạch sớm. Hiện tại, cuộc nội đấu giữa Băng Nha Câu và Ma La Bính giúp cho Tô Bình Nam nhìn thấy cơ hội.

Tứ di thái Hà gia có thể nâng đỡ một Tiển Mễ Hoa, Tô Bình Nam ta cũng có thể.

Nam nhân kiệt ngạo này chưa bao giờ vì quỹ tích ở một thời không khác mà sợ bất kỳ ai.

Hắn là kiêu hùng, nhưng cũng là kẻ điên.

Người thứ hai Băng Nha Câu muốn xử lý là Chu Lan Cầu, người quản lý phòng nước.

Lạn Mệnh Hào biết là mình phải quyết chiến sinh tử, hắn quyết định đích thân dẫn người ra trận. Hành động vô cùng bí mật, tin tức không lọt ra ngoài.

Việc này không dễ cũng chẳng khó, chẳng qua là đưa lợi ích đến đúng chỗ hoặc làm cho nhân chứng biến mất mà thôi.

"Tin tức có chính xác không? Bơm nước vào lúc này là phải chết đấy."

Lạn Mệnh Hào dúi đầu thuốc lá, đứng trong gió biển nói với Hắc Tử Hoa người hắn tin tưởng nhất, giọng nói bộc lộ sát ý.

Hết chương 1205.
Bình Luận (0)
Comment