Người xuất hiện trước mặt Băng Nha Câu là Mã Thi Phát – giám đốc sở Giám sát và Điều hành cá độ Hào Giang.
Nhìn đám người nhốn nháo trong biệt thự Băng Nha Câu, Mã Thi Phát thở dài: “A Cự, đừng làm tiếp, tiếp tục thì có khả năng hai bên các ngươi đều chịu thiệt. Ngươi có biết trong mấy hôm nay việc kinh doanh của chúng ta tệ đến mức nào không?”
Băng Nha Câu cười khẩy: “Biết. Sáng hôm qua, toàn bộ Bồ Kinh chỉ có ba vị khách.”
“Đúng thế, ngươi cũng hiểu mà.”
Mã Thi Phát mượn cơ hội mở lời: “Mọi người đều cầu tài, lùi một bước trời cao biển rộng, ngươi tiếp thu ý kiến của ta, Ma La Bính bỏ ra năm ngàn vạn mua việc ngươi rời khỏi Hào Giang, mà bây giờ còn giữ lại sản nghiệp danh nghĩa của ngươi, giao cho người quản lý chuyên nghiệp quản lý, không tổn thất đến tiền của ngươi.”
“Đánh nhau ngươi chết ta sống chi bằng ra ngoài làm phú ông uống rượu.”
Mã Thi Phát liều mạng miêu tả bức tranh mà hắn muốn truyền tải cho đối phương: “Đi đến bờ bên kia đại dương, chưa kể đất nước kia có nhiều tiền như thế nào, ngày ngày mở tiệc, bao nhiêu phụ nữ ngoại quốc cho ngươi chơi thoả thích, lại còn không phải lo lắng.”
“Mã lực của xe không đủ thì không có tư cách tham gia trận đấu.”
Vẻ mặt Băng Nha Câu lạnh lùng, nói ra câu trả lời của mình: “Hắn chưa đủ ác, chưa đủ hung dữ thì không có tư cách tranh mảnh đất Hào Giang này với ta.”
Nhìn sắc mặt khó coi của Mã Thi Phát, nam nhân nhe răng cười: “Ta sẽ không rút lui, đánh tới năm 1999 cũng phải đánh, hai bên bọn ta chỉ có một người đứng trên địa bàn này.”
Băng Nha Câu nói xong, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Mã Thi Phát rồi nghiến răng nói: “Diệu Tử chết rồi, Tiểu Liêu chết rồi, ta dùng tính mạng của bao nhiêu huynh đệ, muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu.”
“A Câu, ngươi phải rõ một chuyện.”
Sắc mặt của Mã Thi Phát cũng lạnh lùng hơn: “Bạch Đức An tiên sinh bên hệ thống cảnh sát, Chu Lan Cầu tiên sinh bên phòng nước, thậm chí Hoàng Cẩm Thành tiên sinh của cục Quản lý An ninh đều là khách quý của Ma La Bính, mà ngươi chỉ dựa vào Hà tiên sinh thì chưa chắc trụ được.”
“Các ngươi muốn tắt vòi nước của ta thì ta sẽ tát cạn ao của các ngươi.”
Băng Nha Câu không sợ hãi trước dãy tên này, biểu cảm lại càng oán hận: “Thay ta chuyển lời đến Ma La Bính, hai người bọn ta chỉ có một người sống.”
Nhìn xe của Mã Thi Phát đi xa, Lạn Mệnh Hào đến trước mặt Băng Nha Câu: “Hắn đến làm gì?”
“Chó săn của Ma La Bính mà thôi.”
Băng Nha Câu thấp giọng: “Xử hắn, không chỉ hắn mà Bạch Đức An, Chu Lan Cầu, thậm chí cả Hoàng Cẩm Thành, ta muốn cả hệ thống của bọn hắn chết hết.”
Nam nhân đã hoàn toàn điên cuồng.
…
Năng lực làm việc của Lạn Mệnh Hào rất mạnh.
Một tiếng sau, hắn tìm người ra tay.
Mã Thi Phát từ trong nhà của Ma La Bính đi ra không thể ngờ được rằng Băng Nha Câu sẽ điên cuồng đến mức giết hắn, cho nên hắn vẫn lái xe đi một mình.
Xe dừng lại ở giao lộ đèn tín hiệu giao thông.
Hai chiếc xe gắn máy dừng lại hai bên trái, phải của chiếc xe. Rõ ràng là hai người đều có kinh nghiệm, một người nhìn thời gian của đèn đỏ xong, thậm chí còn ung dung lôi ảnh ra so sánh.
Mã Thi Phát ở trong xe, ngậm thuốc lá, hắn vô tình phát hiện ra hành động này của đối phương.
Bản năng của nam nhân phát giác được nguy hiểm.
Chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, hắn đã nghe không ít các loại chuyện giang hồ ở Hào Giang. Sau khi vượt qua nỗi sợ hãi ban đầu, bỗng nhiên Mã Thi Phát rùng mình.
Đối phương đang nhận người!
Hắn phản ứng lại nhưng đáng tiếc, muộn mất rồi.
Đúng vào lúc hắn đạp chân ga, tay súng bên trái dẫn đầu làm loạn, theo tiếng súng chát chúa, đầu Mã Thi Phát bỗng nhiên ngả về phía sau, máu màu đỏ sậm và não màu trắng vẽ nên một bức tranh tự do trong xe.
Dù vậy, người đi xe máy bên phải vẫn dựa theo quy trình, nã súng vào thi thể xác định không còn sống này.
“Đoàng, đoàng, đoàng.”
Ba phát súng liên tục xuyên qua cửa sổ xe, bắn vào người nam nhân đã tắt thở. Hai người lái xe rời đi trong tiếng hét và ánh mắt sợ hãi của người đi đường.
Thân phận của Mã quá đặc biệt, tin tức vừa đăng đã gây chấn động Hào Giang.
Những người nổi tiếng ở mọi tầng lớp đều lên tiếng ngay lậo tức, lên ánh hành vi bạo lực liên tiếp ở Hào Giang.
Thậm chí Hà tiên sinh luôn nhẫn nhịn cũng phải tự gọi điện thoại cho Băng Nha Câu.
“A Câu, ngươi chơi quá tay rồi.”
Trong ngữ điệu bình tĩnh của Hà tiên sinh xen lẫn sự tức giận: “Hai người các ngươi phá phách, việc làm ăn của ta chịu ảnh hưởng nhưng ta vẫn không nói gì vì ta ủng hộ ngươi.”
“Cảm ơn Hà tiên sinh.”
Băng Nha Câu cung kính nói.
“Nhưng giờ ngươi quá đáng rồi, hành động như thế, hai giới hắc bạch không tha cho ngươi, ngươi hiểu không?”
“Hà tiên sinh, ta sẽ không chết như thế đâu.”
Hiển nhiên, Băng Nha Câu đã có dự định của riêng mình: “Ma La Bính tắt vòi nước của ta, còn giá hoạ cho ta. Ngươi có biết Mã Thi Phát đã thảo luận những gì trong nhà Ma La Bính không?”
Tâm tình của nam nhân hơi kích động: “Bọn hắn muốn ta gánh tội huyết án diệt môn nửa năm trước của tiệm cơm Thất Thải, bọn hắn muốn ta chết.”
“Tin tức của ngươi rất nhanh nhạy.”
Hà tiên sinh hơi kinh ngạc vì Băng Nha Câu có thể thám thính tin tức bí mật như thế của Ma La Bính. Hắn im lặng một lát rồi nói tiếp: “Hào Giang không phải do bọn hắn định đoạn, hẳn là ngươi biết bọn hắn không thể làm đến mức sạch sẽ mọi dấu vết.”
“Hà tiên sinh, ta luôn nghe lời ngươi nhất. Huống chi dù cho cách làm của ta quá khích, cũng phải nghĩ tới Hà sinh ngươi.”
Băng Nha Câu hiểu ai mới là đại thụ chân chính của mình, đương nhiên không bày ra dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày ở trước mặt Hà tiên sinh.
“Nghĩ cho ta?”
Lời nói của Hà tiên sinh lại có chút cười nhạo: “Ta biết ngươi thông minh, nhưng ngươi phải nói cho ta nghe lý do.”
“Cược bài.”
Băng Nha Câu cất giọng trầm thấp nói ra hai chữ này.