Cùng lúc đó, Nam Lão Hổ - một trong những ông chủ lớn ở Lan thành - nhận được điện thoại của đường đệ.
“Ca, ngươi biết Tiểu Hồng Bào mà ta từng kể với ngươi đúng không?”
Giọng nói của đường ca Lôi Tử hơi phấn khởi.
“Biết, nhân vật lợi hại. Về sau ta nghe ngóng, xác thực khó lường.”
Nghề chính của Nguỵ Lão Hổ là cho vay tiền, mạng lưới của hắn ở Lan thành rất rộng, thậm chí có không ít xí nghiệp tìm đến hắn để xoay xở một, hai vòng, vì người sói kiêu ngạo, nhưng sau khi hiểu sự tích của Tô Bình Nam thì tâm phục khẩu phục.
Mình là cái thá gì, người ta chơi ở đường Shimoda?
Đây là lời thật lòng của Nguỵ Lão Hổ.
“Hắn muốn tìm một người ở Lan thành, muốn nhờ ngươi giúp, nợ ngươi một ân tình.”
Em họ Lôi Tử càng kích động hơn: “Ngươi luôn muốn ta đi chơi với ngươi, ta chê chỗ kia. Bây giờ là cơ hội duy nhất để ngươi kéo ta đi.”
Dường như sợ đường ca của mình không chú ý, Lôi Tử không ngại lấy ra người cô mà đường ca kính trọng nhất, cũng chính là mẹ của mình: “Thím của ngươi chỉ có một đưa con trai là ta, bảo rằng sau này ta phát đạt thì hiếu kính người già như nàng. Ngươi biết ân tình của Tiểu Hồng Bào lớn thế nào mà.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Nguỵ Lão Hổ cười thành tiếng: “Tìm ai, ở chỗ quái nào, ngươi nói đi, lần này ta giúp.”
Giọng của Lôi Tử thấp xuống.
“Kiều Lập Phu.”
“Kiều Lập Phu, cái tên vua kungfu kia?”
Giọng nói của Nguỵ Lão Hổ tràn đầy kinh ngạc. Kiều Lập Phu là sự kiêu ngạo trong mấy năm của thành phố này, nhìn phản ứng của hắn thì đúng là đã từng nghe nói đến cái tên này.
“Ừ, là hắn.”
Mạch não cửa đường đệ Lôi Tử rõ ràng rất kỳ lạ: “Không phải loại người này đáng để Tiểu Hồng Bào nợ ân tình đấy chứ?”
“Không phải hắn ở Thâm thành à, sao có thể ở Lan thành?”
Nguỵ Lão Hổ rõ ràng thông minh hơn đường đệ Lôi Tử, hiển nhiên hắn không biết sự kiện làm xôn xao Thâm thành: “Động đến loại người này gây ảnh hưởng rất lớn.”
“Giết đối tác làm ăn của Tiểu Hồng Bào, hiện tại còn là anh hùng cái quái gì, chính là một tội phạm giết người. Mười phút sau ta xuất phát đến Lan thành tìm ngươi, toàn bộ nhờ vào đường ca đấy.”
Trước khi cúp máy, Lôi Tử nhắc một câu: “Hắn cực kỳ cường tráng, đã có người gửi ảnh cho ngươi, ngươi để ý chút.”
Nghe âm thanh báo bận trong điện thoại, Nguỵ Lão Hổ không dám tin. Ngày lễ ngày tết, Kiều Lập Phu sẽ về nhà thăm người ba già của hắn, thậm chí hắn còn đi cùng cái người mà nhìn một cái là biết không phải người lớn lên ở Thâm thành. Cho nên trong suy nghĩ bình thường của hắn, Kiều Lập Phu không nên làm chuyện ngu ngốc như giết người.
Nghĩ một lát, hắn gọi một cuộc điện thoại.
“Lưu đội trưởng, ta Lão Hổ đây.”
Nguỵ Lão Hổ cười hì hì, lên tiếng: “Lần này không phải nhờ ngươi chùi đít, là hỏi ngươi mấy vấn đề.”
“Vâng vâng, ngài phê bình đúng.” Đối phương cười rồi mắng mấy câu, Nguỵ Lão Hổ mỉm cười gật đầu nhận hết, sau đó mới nói: “Ta nghe nói Kiều Lập Phu xảy ra chuyện, có đúng thế không?”
“Đúng, ngươi gặp hắn à?”
Quả nhiên đối phương kích động hơn.
“Không, không.”
Nguỵ Lão Hổ lắc đầu: “Là tò mò, đầu óc tên này ngớ ngẩn thế, ta cũng chỉ nghe bạn nhắc đến thôi, không nhịn được tò mò ấy mà.”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi chú ý cách cư xử, thủ đoạn chậm lại và chú ý đến các phương pháp chiến lược, đừng đẩy người vào chỗ chết. Nếu như lớn chuyện rồi thì không ai ngăn được đâu.”
Đối phương cũng thờ ơ, chỉ hỏi thăm rồi chuyển chủ đề.
“Được, ta nghe ngài.”
Nguỵ Lão Hổ vừa cười vừa cúp máy, biểu cảm lập tức trở nên khinh thường. Nam nhân phỉ nhổ: “Lại muốn lập đền thờ cho kỹ nữ, ta khinh.”
…
Trong lúc tập đoàn Cẩm Tú định tìm kiếm Kiều Lập Phu trước cảnh sát, Hào Giang đã hoàn toàn hỗn loạn, Băng Nha Câu đánh với Ma La Bính.
Nhưng vận may lần này lại nghiêng về phía Băng Nha Câu, có lẽ là mệnh chưa tận. Ở trung tâm ăn uống Lisboa, hắn bị hai tay súng do Ma La Bính phái đến tập kích, hai người ra tay lúc đó rõ ràng có kinh nghiệm.
Họng súng chĩa thẳng vào Băng Nha Câu, chỉ cách hắn một cánh cửa thuỷ tinh, lúc đó hắn hoàn toàn thất vọng.
Nhưng chiết xạ của thuỷ tinh đã thay đổi phương hướng của viên đạn chí mạng nhất, không bắn trúng tim hắn nhưng bắn trúng bụng hắn.
Sau hai giờ cứu chữa ở bệnh viện, câu đầu tiên Băng Nha Câu nói khi mở mắt là: “Đánh trả.”
Băng Nha Câu lượn một vòng từ quỷ môn quan trở về, buông bỏ sự kiêng kỵ trong lòng, đàn em được hắn trang bị vũ trang đến tận răng. Cách làm việc cũng trở nên không kiêng nể gì hết.
Mượn một câu nói của Băng Nha Câu chính là lão tử không bất chấp thì chắc chắn chết trong tay đối thủ, đặt cược tất cả vào cuộc chiến thì còn cơ hội sống. Quan tâm ảnh hưởng làm cái đếch gì, người sống mới kiêng kỵ những cái này, lão tử kiêng kỵ thì chết chắc.
Chém giết trên phố?
Ma La Bính không sợ cách này. Dù một phần chủ lực của hắn ở Cảng thành vẫn chưa về nhưng không ngăn nổi chuyện hắn dùng tiền để giải quyết vấn đề, không ít thế lực nhỏ ở địa phương liều mạng vì hắn.
Thuê người giết, tìm tay súng làm việc ?
Ma La Bính cũng không sợ.
Hắn tiếc mạng, ngày thường lực lượng bảo vệ bên người có thể so với lúc tổng thống Tinh Điều quốc xuất hành, hiếm ai có thể đến gần hắn. Huống chi trước khi sự việc lần này kết thúc, hắn sẽ không rời khỏi đại bản doanh của mình.
…
Nhưng rõ ràng là trong trận huyết đấu giang hồ này, Băng Nha Câu càng điên cuồng, dũng mãnh hơn.
Khi hắn hoàn toàn bất chấp, Ma La Bính không chống nổi.
Nhất là khi hắn phát hiện dưới lầu công ty mình bỗng nhiên xuất hiện một quả bom TT có uy lực mạnh mẽ, lần đầu tiên Ma La Bính hiểu được bản thân có khả năng bị Băng Nha Câu đánh chết tươi.
Hắn sợ rồi, người hoà giải đầu tiên bắt đầu xuất hiện.
Lần này, Ma La Bính tính toán rất khéo. Để lại cổ phần cho ngươi nhưng người thì phải rời khỏi Hào Giang, ngoài ra hắn sẵn sàng bỏ ra ngàn vạn tiền bồi thường.