“Ngươi là Lôi Tử?”
Lục Viễn vào cửa, thái độ khiêm nhường.
Nam nhân vô cùng khách khí, chủ động đưa tay: “Lần đầu gặp mặt, nghe nói gần đây khu Bạch Vân bên này xuất hiện một đầu gấu trẻ tuổi, quan hệ rất rộng, lần này có lẽ phải làm phiền ngươi.”
Lôi Tử bắt tay với Lôi Viễn, thụ sủng nhược kinh.
“Lục Ca, ngươi tìm ta chính là coi trọng ta, bất kể là chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được thì chắc chắn không thành vấn đề gì.”
“Có tiện nói chuyện không?”
Lục Viễn hỏi thăm: “Đây là tiệm của ngươi?”
“Mấy người rảnh rỗi, thấy chán nên mở tiệm trà, cũng không phải làm ăn gì.”
Ngụy Tiểu Lôi hiểu ý của Lục Viễn, trước tiên là giải thích với mấy người Nhị Quân vài câu: “Các ngươi ra ngoài đi, ta nói với Viễn Ca mấy câu.”
Mấy người Nhị Quân bị khí thế của Lục Viễn ép đến mức mất tự nhiên, nghe thấy thế giống như được đại xá, dường như chỉ trong nháy mắt, cả tiệm trà chỉ còn lại mấy người Lục Viễn.
“Nói đi, Lục.”
Ngụy Tiểu Lôi mở lời, dáng vẻ xông pha không sợ khói lửa.
“Nghe nói ngươi có đường ca ở Lan thành? Tên Nguỵ Lão Hổ gì đó. Nghe nói các mối quan hệ bên đó cực kỳ rộng, coi như chơi không tệ.”
Lục Viễn bị dáng vẻ của Ngụy Tiểu Lôi chọc cười, khoát tay: “Không phải chuyện gì lớn, ta muốn nhờ đường ca của ngươi tìm một người.”
“Muốn tìm một người ở Lan thành?”
Mặt Ngụy Tiểu Lôi toả sáng: “Bên anh ta thì không thành vấn đề, ta sẽ đi Lan thành, làm việc này giúp ngươi.”
Thấy hắn cực kỳ có lòng tin với Nguỵ Lão Hổ, mà quan hệ cũng đúng như thông tin trong lời đồn, Lục Viễn yên tâm về chuyện này.
“Làm điếu?”
Lục Viễn lấy xì gà ra, thấy ánh mắt hâm mộ của đối phương thì ném cho một điếu: “Có thể gọi điện thoại cho anh ngươi trước không, chúng ta cùng đi.”
Lôi Tử nhận lấy xì gà nhưng không châm ngay, mà ngửi hương vị của xì gà một cách tham lam.
Xì gà Cẩm Tú được đồn đại rôm rả ở Thiên Nam, giá cả gần hai trăm tệ một điếu.
Giá cả đắt đỏ là thứ yếu, chủ yếu là khó kiếm. Có tin tức nói rằng vì Tiểu Hồng Bào rất thích hương vị của loại này nên tập đoàn Cẩm Tú muốn lũng loạn nguồn cung.
Đã từng có một số ông chủ lớn trong ngành đất lấy được xì gà Habana, cố ý khoe khoang rất lâu. Lúc đó Lôi Tử định xin một điếu nhưng bị từ chối khéo. Chuyện này khiến hắn canh cánh trong lòng mất một thời gian rất lâu.
“Không sao.”
Nhìn Lục Viễn đưa máy cắt xì gà bằng inox ra, Lôi Tử hơi ngượng, gãi đầu: “Viễn Ca, ta muốn giữ lại để sau này hút.”
Hắn lại tái phát bệnh thích khoe khoang, khoác lác.
Điếu xì gà này có thể làm tăng thêm ánh mắt ngưỡng mộ trước mặt các huynh đệ, hút bây giờ thì hắn cảm thấy hơi lãng phí.
“Ngươi thích?”
Lục Viễn không nhịn được, cất tiếng cười: “Ta sai người đưa mấy hộp đến cho ngươi. Lần này Cẩm Tú nhờ ngươi giúp, Nam Ca bảo rồi, coi như hắn nợ huynh đệ các ngươi một ân tình.”
Câu nói này khiến Lôi Tử kích động.
Hiện tại, Tô Bình Nam sống ẩn dật, trừ việc có thể nhìn thấy ngẫu nhiên trên tivi thì chính là tồn tại trong truyền thuyết đối với loại người như Lôi Tử.
Có thể khiến cho nhân vật trong truyền thuyết nợ bản thân một ân tình, dù rất khó để đạt được lợi ích thì hắn cũng cảm thấy đáng để đi Lan thành một chuyến.
…
Các sĩ quan cảnh sát ở Lan thành đã nhận được thông báo hỗ trợ điều tra.
Mặc dù không chắc rằng đối phương đã về quê lẩn trốn nhưng không ai dám lơ là. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ phần tử tội phạm có tên vua kungfu rất nguy hiểm đối với trị an xã hội.
Trước khi lực lượng đặc nhiệm đến Thâm thành, cảnh sát bắt đầu các hoạt động điều tra nhưng tất cả việc này có rất ít tác dụng. Làm huấn luyện viên trưởng của hệ thống cảnh sát nhiều năm như thế, kinh nghiệm chống trinh sát của Kiều Lập Phu rất mạnh.
Tô Bình Nam đoán đúng rồi.
Xác thực Kiều ở Lan thành, nhưng hắn rất ranh ma, không ở khách sạn hay những toà nhà dễ bị điều tra ra mà bảo tay sai Đổng Vũ ra mặt mua một ngôi nhà khu vực giáp ranh thành thị, nông thôn.
Nơi này là kiểu rồng cá lẫn lộn, hắn hiếm khi ra ngoài, lại thêm Hoàng Lâm Nga đi cùng có tiền cho nên không bị ai phát hiện trong một thời gian.
“Trong nước đã không còn đường để đi, tại sao chúng ta không ra nước ngoài? Về quê ngươi làm gì, hiện giờ lợn khuất phục thì khác gì chuột.”
Dù Hoàng Lâm Nga đã giận nam nhân cứ quyết theo ý mình này nhưng cũng không nặng lời.
“Kiếm tiền nhân tiện báo thù.”
Vẻ mặt Kiều Lập Phu thâm hiểm: “Tiền của chúng ta thì làm được gì chứ? Dù sao cũng đã giết người, lão tử phải quay lại rồi giết hết kẻ thù đã xúc phạm gia đình ta.” Nam nhân luôn day dứt về chuyện mẹ hắn treo cổ tự tử. Hắn đi rồi thì không về được nữa, quyết định dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là làm cho xong.
Sau khi biết suy nghĩ của hắn, Hoàng Lâm Nga không lên tiếng.
Dù nàng đã chi không ít tài sản nhưng tiền mặt không đủ. Chủ yếu vì đi vội, rất nhiều tài sản không thể quy đổi. Bây giờ trên người chỉ mang chưa tới tám mươi vạn tiền mặt, mặc dù trước mắt không thiếu tiền nhưng để duy trì cuộc sống thì rõ ràng không đủ.
“Người khác thì ta có thể bỏ qua, nhưng cả nhà tên Thư Trường Kiệt kia phải chết. Người nhà này rất thâm độc. Mẹ ta bị nhà bọn hắn bắt nạt đến mức treo cổ tự sát. Huống chi hiện tại, hắn đã là giám đốc Ngân hàng Công thương khu vực miền núi Lan thành, báo thù kiếm tiền chắc chắn không sai.”
Nam nhân nói ra mục đích chính khiến hắn về Lan thành.
“Lúc nào thì ra tay?”
Nữ nhân biết tính cách của nam nhân, cũng không ngăn cản mà hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất: “Chúng ta luôn lẩn trốn như thế cũng không phải cách, nhanh chóng rời đi thôi.”
“Yên tâm đi, ta đã sai người gọi điện cho đồng bọn của ta, hắn bảo ta chạy trốn đến Hào Giang, chuẩn bị đấu võ kiếm tiền. Hiện tại cảnh sát Thâm thành chú ý ở bên kia, đợi mấy hôm nữa ta thăm dò ra động tĩnh của Thư Trường Kiệt rồi sẽ hành động.”
Ánh mắt Kiều Lập Phu toàn là sát ý.