Tô Bình Nam nói tiếp: “Mà bọn hắn cũng không muốn nhường đất cho chính phủ chi trả. Vì thế ta định thu mua ba nhà máy cung cấp nước này, đồng thời chịu một nửa chi phí dùng cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng để mở rộng lượng nước cung cấp.”
Tô Bình Nam nói ra mục đích của mình.
“Bình quân lượng nước mà Cảng thành dùng xếp thứ mười trên thế giới, một khi chúng ta thành công, tất cả người ở thành phố này là nguồn vốn khổng lồ vô tận cho chúng ta.”
Lưu Đại Tùng ngạc nhiên, ngẩng đầu: "Tô tổng, công trình này cực kỳ lớn, mặc dù lợi nhuận khổng lồ nhưng nhìn từ phía lợi ích thì không đáng. Hiện giờ, tiền từ bất động sản và kinh doanh nhanh hơn cái này nhiều. Dù chúng ta chỉ chịu một nửa phí đường ống nhưng hiệu quả và lợi ích vẫn quá chậm.”
“Từ trước đến giờ, ta không phải là người làm ăn thuần túy.”
Tô Bình Nam nói một câu mang hàm nghĩa sâu xa: "Có lúc cái ta cần không chỉ là lợi nhuận, mà cần ổn định nhiều hơn. Lấy được công trình này, trong mấy chục năm sau, thậm chí là trăm năm, mãi mãi, tập đoàn chúng ta sẽ không thiếu dòng tiền.”
Tô Bình Nam không hề nói toạc ra mục đích của mình.
Nam nhân chỉ tay vào Cảng thành.
Đó là thành phố kiểm soát, đầu sỏ.
Việc ăn ở đều nằm trong tay tứ đại gia tộc, bọn hắn nhất định phải khống chế được huyết mạch chân chính của Cảng thành. Muốn cho tập đoàn Cẩm Tú chính thức gia nhập Cảng thành, đây mới chỉ là bước đầu tiên của hắn.
Căn cơ của tứ đại gia tộc đã thành, hắn muốn nắm trong tay quyền lên tiếng nhất định thì phải mở ra lối riêng.
“Nhớ lấy, quá trình làm ăn cần đánh cược, nhưng mục đích phải là cả hai cùng có lợi.”
Tô Bình Nam kết thúc cuộc trò chuyện: "Phương hướng lớn của chúng ta là giúp đỡ chính phủ địa phương, dùng tiền cung cấp để đổi lợi ích tương lai, cho nên nói tiếp thì cũng không khó. Có nắm chắc không?”
“Ta cần trợ thủ cho vấn đề thương vụ và chi tiết của công trình, độ khó của Thâm thành nhỏ nhất, dù sao chúng ta cũng có cái này. Mở ra cánh cửa hạng nhất, độ khó sau đó sẽ thấp hơn rất nhiều.”
Lưu Đại tùng suy nghĩ mấy phút rồi đưa ra câu trả lời chắc chắn, ánh mắt hai người đồng thời tập trung vào quyển nhật ký màu đỏ.
Bên trên viết một cái tên vô cùng sống động.
Thường Vĩnh Phúc.
Một nhân vật quan trọng trong việc quản lý lượng nước phân bổ cho Thâm thành.
Lục Viễn tìm người hỗ trợ?
Đây quả thực là cơ hội cực lớn để kết nối quan hệ với tập đoạn Cẩm Tú.
…
Ngụy Tiểu Lôi, biệt danh Lôi Tử, là một tên côn đồ ở Trường Lạc thành phố Thiên Nam. Khi chiếc điện thoại Cẩm Tú mà hắn chuyên dùng để khoe khoang đổ chuông, hắn vẫn không biết vận may của bản thân đã tới.
“Ai tìm ta thế?”
Lôi Tử cố ý đi tới nơi đông người, lấy chiếc điện thoại Chí Tôn Long hãng Cẩm Tú mà hắn mua bằng toàn bộ lợi nhuận buôn bán lần trước ra, giọng to đến mức tất cả mọi người tưởng rằng hắn đang hét.
“Ngụy Tiểu Lôi?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất trầm thấp: "Ta là Lục Viễn, Lục Viễn của Cẩm Tú.”
“Chào, chào Lục ca.”
Thân phận của đối phương khiến giọng nói của Ngụy Tiểu Lôi thấp đi tám quãng, trên mặt nam nhân nghe điện thoại thâm chí còn lộ ra vẻ mất kiểm soát.
Ngụy Tiểu Lôi không có chút sức mạnh nào khi đối diện với nhân vật có thực quyền trong tập đoàn Cẩm Tú. Gần đây hắn đang kinh doanh cát đá, ngành này không đơn giản, lẽ nào hắn đã đắc tội với người không nên đắc tội?
Ngụy Tiểu Lôi nghĩ lung tung, trên trán đổ mồ hôi.
“Nhờ ngươi giúp một việc, gặp mặt rồi nói. Ngươi đang ở đâu, ta đến chỗ ngươi.”
Lục Viễn mở lời, nội dung trong lời nói khiến cho Ngụy Tiểu Lôi kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
“Được, ngài cứ việc phân phó.”
Ngụy Tiểu Lôi cũng mặc kệ Lục Viễn có nhìn thấy hay không, vỗ ngực bồm bộp, vẻ mặt xông pha không màng khói lửa cũng không chối từ khiến mấy tên lưu manh chơi cùng hắn đều giật nảy mình.
Trong nhóm nhỏ này của bọn hắn, Ngụy Tiểu Lôi rất có tiếng nói, cũng có trách nhiệm, chỉ trừ cái tật thích khoác lác, khoe khoang. Đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy dáng vẻ này của Ngụy Tiểu Lôi.
Ngụy Tiểu Lôi nói nốt mấy câu thì cúp máy.
Nhị Quân ở bên cạnh xông tới ngay lập tức: "Chuyện gì thế người anh em? Sao ngươi lại thành đức hạnh này. Có phải là ông chủ Lưu khu Bạch Vân không hài lòng chuyện chúng ta vào sân nên tìm người giải quyết?”
“Cái gì?”
Lôi Tử vẫn yên lặng trong sự khiếp sợ, hiển nhiên không hiểu ý của huynh đệ.
“Chúng ta không thể nhận, ai đến cũng phải đánh chìm bọn chúng. Nếu không chúng ta sẽ không thể đứng vững trong ngành này.”
Nhị Quân vẫn như nước đổ đầu vịt, vẻ mặt dữ tợn.
“Lục Viễn tìm ta, ngươi muốn đánh chìm Cẩm Tú?”
Ngụy Tiểu Lôi nhìn Nhị Quân như đang nhìn một kẻ ngốc.
Nhị Quân chậm rãi nói giống như đột nhiên bị bóp cổ, ngữ điệu cà lăm: "Ông chủ Lưu có mặt mũi thế à? Tìm Lục Viễn ra mặt cơ à?”
“Cái b**p.”
Lôi Tử cười ha ha: "Các ngươi không ngờ đúng không, Lục Viễn lại tìm ta giúp.”
Mấy huynh đệ nhìn Lôi Tử đắc ý một cách khó hiểu, nhất thời đều trở nên im lặng.
…
Lục Viễn đến rất nhanh.
Hai chiếc xe Benz màu đen dừng ở bên đường. Sau khi mấy nam nhân xuống xe, mấy người bao gồm Nhị Quân đều không nói lên lời.
Tập đoàn Cẩm Tú là gã khổng lồ ở Thiên Nam, hoàn toàn xứng đáng là kẻ đứng đầu chuỗi thực vật. Mặc dù những nhân tài mới nổi này như sấm bên tai, nhưng ít khi có thể nhìn thấy cao tầng của tập đoàn Cẩm Tú.
Chuyện này rất bình thường.
Từ lâu hai bên đã không cùng một lĩnh vực, thậm chí bọn hắn cũng chỉ nghe nói đến Lục Viễn, còn đây là lần đầu tiên gặp người thật.
Khác với đám Lôi Tử ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mấy người Lục Viễn đều mặc vest đen, giày da sáng loáng, vẻ mặt vô cảm.
Dũng mãnh mà thờ ơ.
“So sánh với bọn hắn thì chúng ta chính là ăn mày.”
Lôi Tử bỗng nhiên cắn răng nói lí nhí: "Cho nên giúp được cũng phải giúp, không giúp được cũng phải giúp.”
Mặc dù Lôi Tử thích khoác lác nhưng hắn cũng có dã tâm.