Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1200 - Chương 1200 - Trị Giá Một Móng Vuốt

Chương 1200 - Trị giá một móng vuốt
Chương 1200 - Trị giá một móng vuốt

Chương 1200: Trị giá một móng vuốt

Băng Nha Câu và Ma La Bính đánh nhau dữ dội, hai bên không ai nhường ai. Một giờ trước, ngươi dọn địa bàn của ta, một giờ sau ta vây khách sạn của ngươi.

Hai bên cứ đấu kiểu ngươi đến ta đi quên cả trời đất.

Đa số người bị thương được đưa đi bệnh viện, trong lúc nhất thời, người người cảm thấy bất an. Cả ngày có tiếng súng không ngừng vang lên, điều này thể hiện thành phố Tường Hoà hoàn toàn mất khống chế. Mười sáu tiếng đồng hồ, mười sáu vụ phóng hoả, đốt xe và bảy vụ nổ súng đưa Hào Giang lên tin tức thế giới.

Thậm chí không ít quốc gia đã đưa ra cảnh cáo giống như bản quốc. Trừ khi bất đắc dĩ, vì sự an toàn của bản thân, đừng ra khỏi thành phố được ví như Monoca của phương Đông.

Không ai có thể đoán một cách chính xác rằng tất cả là vì có một con khủng long bạo chúa muốn tham gia vào ngành công nghiệp game của Châu Á.

Mà con khủng long bạo chúa này chính là Tô Bình Nam.

“Dãi thây trăm họ, nên công một người.”

Lưu Đại Tùng vừa nhìn Tô Bình Nam đang ngồi ngay ngắn ở ban công khách sạn, nhìn chăm chú cảnh đêm, vừa lẩm bẩm một mình.

Rất nhiều cuộc điện thoại của Tô Bình Nam không tránh Lưu Đại Tùng, thư ký Lưu tốt nghiệp cổ văn mới biết được ông chủ của mình không chỉ đang cố gắng tính toán và có dự định chiến một trận đấu sinh tử với đối thủ vô địch thiên hạ - Dưỡng Lập Phu, mà còn đồng thời tạo thành hiện trường cmn to như thế này.

“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì thế?”

Tô Bình Nam xoay người: “Thấy sợ à?”

“Không phải.”

Nhìn nam nhân có thân hình mãi mãi thẳng tắp như tiêu thương, Lưu Đại Tùng bỗng nhiên hiểu được một từ: mị lực nhân cách.

Có thể nói, Tô Bình Nam ở Hạ Quốc gò bó, theo khuôn phép; nhưng ra vùng đất này, giới hạn phong cách làm việc của hắn xảo quyệt.

Nhưng chính người như thế lại khiến Lưu Đại Tùng càng ngày càng nhất quyết chịu phục.

Đây chính là cảm giác hắn không có được trong mười năm đi theo ông chủ Hoàng.

“Không giấu giếm ngươi là vì ta cảm thấy ta cần ngươi.”

Tô Bình Nam ném một điếu xì gà cho đối phương. Lưu Đại Tùng biết hàm ý của hành động này, được ưu ái đến phát sợ.

“Ta cũng muốn được thêu logo Cẩm Tú chân chính.”

Lưu Đại Tùng chỉ cổ áo mình rồi trả lời. Hắn biết bản thân đã đến lúc được nhận chính thức, nhưng hắn không sợ, ngược lại còn hơi kích động.

Nam nhân điên cuồng dường như không bao giờ thiếu tuỳ tùng.

“Cho người xem một thứ.”

Không trả lời câu hỏi của Lưu Đại Tùng, Tô Bình Nam ném một cuốn sổ ghi chép màu đỏ cho hắn.

“Phía sau phồn hoa đều là sát cơ.”

Mở cuốn nhật ký ra, lọt vào tầm mắt của Lưu Đại Tùng là tám chữ ẩn chứa sát khí. Nét chữ cứng cáp, có lực, nhìn ra được đối phương đã bỏ công sức vào đây.

“Nhìn thấy một số thứ rồi thì đừng hối hận.”

Tô Bình Nam thong thả cắt đuôi xì gà bằng ngón tay, từ từ cất tiếng.

“Ngược lại, ta rất cảm tạ ngài đồng ý cho ta cơ hội này.”

Nghệ thuật ngôn ngữ của Lưu Đại Tùng luôn không hề thấp, hắn si mê quyền lợi, thậm chí quyết tâm dung nhập của hắn còn lớn hơn rất nhiều nhân viên cũ.

“Lạch cạch.”

Ánh lửa từ bật lửa sáng lên, Tô Bình Nam châm xì gà xong thì tỏ vẻ xin cứ tự nhiên: “Đây là nhật ký của Tiêu Nhiên.”

Lưu Đại Tùng dừng một lát, sau đó lật xem tiếp phía sau.

Hắn xuất thân từ văn phòng, từng làm vị trí lớn, đương nhiên cực kỳ nhạy cảm với những thứ này. Mấy phút sau, hắn ngẩng đầu lên.

“Thấy sao?”

Tô Bình Nam cảm nhận mùi hương của xì gà trong miệng, cười tươi.

“Ta có thể tối đa hoá lợi ích của nó.”

Lưu Đại Tùng trả lời một cách rất tự tin, chỉ vào mấy cái tên phía trên: “Nhưng ta đề nghị không được đụng vào mấy người này.”

“Tại sao?”

Tô Bình Nam cảm thấy hứng thú.

“Số tiền của bọn hắn quá lớn, số lần xuất hiện quá nhiều.”

Lưu Đại Tùng chỉ vào chữ viết rồi nói: “Mặc dù ta không biết Tiêu Nhiên đạt được cái gì nhưng hắn ghi những số liệu này quá rõ ràng, quá cặn kẽ, xem ra có sự oán hận trong lòng.”

“Vị trí càng cao thì trách nhiệm càng nặng, nói cách khác chính là người nhìn chằm chằm càng nhiều.”

Lưu Đại Tùng tiếp lời: “Lòng tham không đáy, không biết khiêm tốn chính là điều tối kỵ, chúng ta không thể mạo hiểm. Đây chính là lý do của ta.”

“Câu này trị giá một móng vuốt.”

Tô Bình Nam thực sự không ngờ góc độ đánh giá sự việc của Lưu Đại Tùng và bản thân lại khác nhau hoàn toàn, hiếm khi khen một câu.

“Ta sẽ điều tra rõ ràng lịch sử làm giàu của Tiêu Nhiên, sau đó giao cho ngươi. Ngươi cần tìm ra đối tác chân chính mà chúng ta có thể hợp tác trong sổ ghi chép này.”

“Được.”

Trong lòng Lưu Đại Tùng hơi kích động, khom người trả lời.

“Ngươi ở Châu thành nhiều năm như thế, có biết có một công trình tên là cấp nước Đông Thâm không?”

Hai người tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên, Tô Bình Nam đổi chủ đề khác.

“Biết, 30 năm trước khởi động công trình cũ, mục đích là cung ứng nước máy cho Cảng thành, nhưng bây giờ rõ ràng rất lạc hậu, số nước cung cấp một năm chỉ vỏn vẹn ba trăm triệu mét khối, cung không đủ cầu, mở rộng việc cung cấp nước đã là chuyện vô cùng cấp bách.”

Lưu Đại Tùng nói số liệu như hạ bút thành văn.

Tô Bình Nam rất hài lòng. Nhìn dáng vẻ cầm lấy xì gà nhưng không dám châm của Lưu Đại Tùng, hắn nở nụ cười, ngón tay giữa bật lửa lên rồi đưa cho đối phương: "Ở một số lĩnh vực, trình độ của ngươi quả thực rất cao, ông chủ Hoàng đó không hiểu ngươi, quá phiến diện, hạn hẹp.”

Lưu Đại Tùng gượng cười, không trả lời.

“Hiện tại ở giai đoạn này, bất luận là Thâm thành hay Châu thành, thậm chí một số nơi ở Đông thành đều phát triển GTP là chính, muốn mở rộng lượng nước cung cấp cần những con số trên trời, chuyện này cực kỳ bất lợi cho sự phát triển của thành phố, vì người hưởng lợi từ công trình này chỉ có Cảng thành.”

“Hiện giờ có ba công ty cung cấp nước cho Cảng thành, đều là xí nghiệp địa phương. Dù bọn hắn biết lợi nhuận trong tương lai khổng lồ nhưng cũng không đủ khả năng để chi trả số tiền lớn cho cơ sở hạ tầng.”

Bình Luận (0)
Comment