Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1199 - Chương 1199 - A Nam Chết

Chương 1199 - A Nam chết
Chương 1199 - A Nam chết

Chương 1199: A Nam chết

Mối quan hệ giữa Cảng thành và đảo Formosa luôn rất thân thiết, đặc biệt là mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật trong thế lực ngầm. Cho nên, Chu Triều Tiên cũng làm ăn qua lại với Hòa Ký.

Một lần khi đang uống rượu trong một hộp đêm ở Hòa Ký, hắn tận mắt nhìn thấy Sa Vũ tay không tấc sắt một mình đánh mười tên côn đồ của câu lạc bộ khác đến gây chuyện.

Động tác nhẹ nhàng, ra đòn rất cay nghiệt. Sau khi đánh đối phương xong, cách xử lý của hắn cũng rất có cái nhìn đại cục, không phải một tên hữu dũng vô mưu.

“Chu tiên sinh, ngươi muốn đào người của ta? Xem ra cái giá mà ngươi giúp ta làm việc hơi bị lớn đấy nhé.”

Mặc dù Sa Vũ đã sớm nói trước với Phi Cơ, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm giá. Giọng điệu của Phi Cơ có chút âm trầm.

“Giúp đỡ lẫn nhau thôi.”

Chu Triều Tiên cũng biết yêu cầu của mình có chút quá phận. Bây giờ không giống như ngày xưa. Hiện tại Phi Cơ là đầu lĩnh của Hòa Ký, rất nhiều chuyện về sau còn phải nể nhau. Cho nên hắn quyết định tăng thêm lợi ích.

“Ta có thể đồng ý với ngươi, địa bàn kinh doanh của Hội Tam Liên chúng ta ở khu A Cảng thành chỉ hợp tác với Phi Cơ ca, hơn nữa ta còn nợ ngươi một nhân tình.”

Chu Triều Tiên đã dốc hết vốn liếng.

Thế lực của hắn đủ lớn, nhưng tư lịch lại không đủ sâu. Muốn thuyết phục đám lão gia hỏa kia cũng cần nỗ lực không ít. Bị đám thủ hạ vô năng kích thích, Chu Triều Tiên cảm thấy thứ hắn bỏ ra thật đáng giá.

“Giúp đỡ lẫn nhau, nhiều bạn nhiều con đường.”

Phi Cơ nhìn Sa Vũ bên cạnh: “Nhưng A Vũ muốn đến chỗ ngươi vang sấm dậy đất bằng. Ta sẽ bỏ hồng bao hai triệu để tiễn hắn, xem như mọi người làm quen.”

“Không thành vấn đề.”

Chu Triều Tiên cũng có tính cách kiêu hùng, sảng khoái đồng ý. Đương nhiên nam nhân hiểu Hồng Côn đỉnh cấp như Sa Vũ sẽ hoàn toàn bán mạng cho hắn, mặt mũi nhất định phải làm cho đúng chỗ.

“Vậy các ngươi cứ nói chuyện.”

Phi Cơ mỉm cười nói: “Nhớ xử lý chuyện của ta. Ta không muốn nam nhân kia về Cảng thành.”

“Phi Cơ ca, hợp tác vui vẻ.”

Lúc này, Chu Triều Tiên không biết rằng quyết định của hắn sẽ mang đến cho Tam Liên Hội biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào.

Khi cách Cảng thành khoảng bốn giờ đi đường, tâm trạng A Nam có chút phức tạp, một thân một mình ngồi trên thuyền im lặng hồi lâu.

“Nam ca, nghĩ gì thế? Hút điếu thuốc đi.”

Người lái thuyền A Thủy bước đến, mỉm cười đưa cho đối phương một điếu thuốc.

“Cảm ơn Thủy ca.”

A Nam nhẹ gật đầu, sau đó đốt thuốc.

“Những nơi khó đi nhất cũng đã đi qua, ngươi cứ yên tâm. Tam Liên Hội của chúng ta làm việc rất ăn ý với những người ở đây, nhất định sẽ bình an đưa ngươi đến Cảng thành, để ngươi có thể diễn cảnh vương giả trở về.”

A Thủy khoảng hơn bốn mươi tuổi, có làn da đặc biệt của người đi biển lâu năm.

“Vương giả trở về?”

A Nam lắc đầu: “Ta không có nhiều suy nghĩ như vậy đâu, ta chỉ muốn báo thù cho Dũng ca.”

“Nghe nói ngươi rất uy, là lão đại của vịnh Đồng La. Có cơ hội ta sẽ đến tìm ngươi.”

Ở Tam Liên Hội, A Thủy là anh họ của Đại Thiên Nhị, thường xuyên nghe Tiểu Hắc nhắc đến sự tích của những người trẻ tuổi ở Cảng thành, cho nên cũng không xa lạ gì.

“Thủy ca đến, ta nhất định hoan nghênh.”

A Nam mỉm cười: “Quán bar, mát xa tùy ngươi lựa chọn. Mấy em ở Cảng thành cũng để ngươi chơi đến không bước nổi xuống giường.”

Nam nhân chỉ cần nói đến đề tài này lập tức sẽ có tiếng nói chung, hai người cười nói rất vui vẻ.

Chuông điện thoại vang lên.

“A Nam, để ta đi nghe điện thoại đã.”

A Thủy móc điện thoại di động ra, nhìn số gọi đến, sắc mặt không khỏi hiện lên sự kinh ngạc, vội vàng bước vào căn buồng lái nhỏ trên thuyền.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy hải đăng nơi phía xa.

Sắc mặt A Nam kiên nghị, hắn không nói thật với A Thuỷ giúp Dũng Ca báo thù là trên danh nghĩa của hắn, mà việc khẩn cấp chân chính trước mắt là lấy được chỗ đứng vững chắc.

Hắn rất thông minh, cũng có chút thế lực, Dũng ca và đại tỷ luôn đưa hắn đi giao thiệp, vậy nên hắn phải tìm Tư Đồ Ngọc Liên làm chỗ dựa cho mình trước.

Có tiền rồi, chuyện gì cũng dễ nói. Nếu không thì chẳng lẽ nói nghĩa khí với dân xã hội?

Hay nói quy củ?

Chết còn chẳng biết chết như thế nào.

Hắn hiểu đạo lý này.

“Sắp tới rồi, Hắc ca biết hoàn cảnh của ngươi nên bảo ta đưa cái này cho ngươi phòng thân.”

A Thuỷ và mấy thuyền viên đều đi ra hết, vỗ bả vai A Nam một cách thân mật, sau đó đưa cho hắn một bọc đồ được bọc bằng da bò.

“Súng?”

A Nam thấy hình dạng là hiểu bên trong có cái gì, hắn nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn Hắc ca giúp ta.”

Đúng lúc nam nhân chìa tay, tiếng súng vang lên.

“Đoàng!”

“Đoàng, đoàng!”

Ba tiếng súng ngột ngạt vang lên. A Nam vừa nhận bọc đồ, có chút khó tin nhìn vị trí trái tim đang chảy máu của mình: “Tại sao?”

“Vì tiền, huynh đệ.”

Biểu cảm của A Thuỷ vẫn thế, cười hì hì, thậm chí còn ôm lấy bả vai của đối phương. “Một triệu, đến Lão Đậu tôi cũng dám giết, huống chi là cậu.”

Cơ thể A Nam mềm nhũn, gục ngã, ánh mắt chứa sự oán hận và không cam lòng.

“Hừ!”

A Thuỷ khinh thường, ánh mắt đượm chất giang hồ chỉ có ở thế lực lớn: “Không có tiền thì nghĩa khí còn gọi gì là nghĩa khí, không phải ta không nể mặt Tiểu Hắc ca nhưng ta nể mặt đồng tiền hơn.”

Năm phút sau, boong tàu được cọ rửa sạch sẽ. Đến thi thể của nam nhân đó cũng bị trói lên hòn đá rồi ném xuống biển lớn, không tạo nên bất cứ gợn sóng nào.

“Trần Hạo Nam, lão đại vịnh Causeway?”

A Thuỷ châm một điếu thuốc, ngữ điệu tràn đầy vẻ khinh miệt: “Tạm biệt nhé.”

Bình Luận (0)
Comment