"Quản lý Diệp, vẻ vang thật đấy!"
Trưởng ca bày ra dáng vẻ nịnh nọt, đang định tâng bốc thêm mấy câu thì đột nhiên mặt dại ra.
Diệp Dung Sinh tò mò nhìn theo tầm mắt của cấp dưới.
Dưới ánh đèn mờ tối, hai hán tử để tóc húi cua đi tới gần sân khấu chỗ bàn rượu tốt nhất, cũng là vị trí đám người Hoàng Cẩm Thành, Hoàng Đại Ban đang uống rượu.
Điều khiến Diệp Dung Sinh ngây dại là trong tay hai hán tử để tóc húi cua kia cầm khẩu súng đen!
Hắn đang định hô lên thì cuộc đấu súng xảy ra.
Tiếng súng chát chúa khiến Hoàng Cẩm Thành vừa rồi còn nói cười vui vẻ lập tức ngã gục, máu đỏ nhuộm bàn ăn trắng như tuyết trở nên sặc sỡ.
Trong ánh mắt đờ đẫn của Diệp Dung Sinh, hai hán tử để tóc húi cua ung dung bóp cò không ngừng, đạn bắn vào cơ thể mấy người còn lại, làm cho hộp đêm mới rồi còn náo nhiệt xa hoa biến thành địa ngục.
…
"Lão đại, Hoàng Cẩm Thành chết rồi, nửa tiếng nữa ta sẽ ngồi tàu của Tiêu thúc rời khỏi Hào Giang."
Băng Nha Câu đợi đã lâu, cuối cùng thì điện thoại cũng đổ chuông.
"Ta biết rồi."
Nam nhân bình tĩnh trả lời: "Việc còn lại cứ giao cho ta. Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
Băng Nha Câu cúp máy, nói với đàn em: "Tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ cơ hội. Bảo đám lão thất bắt đầu châm lửa đốt xe, ta muốn tối nay Hào Giang hoàn toàn hỗn loạn."
"Vâng."
Đàn em vội vàng rời đi.
Băng Nha Câu leo lên nóc xe, hét lên với đám đàn em đã tập hợp xong, chỉ chờ nghe hắn ra lệnh: "Sau tối nay Hào Giang là của chúng ta. Ta chỉ nói một câu thôi: liều mạng kiểu gì cũng có lúc xuất đầu."
Câu nói này khiến hơi thở của mọi người trở nên nặng nề.
"Xuất phát!"
Theo tiếng hét của Băng Nha Câu, từng chiếc xe phát ra tiếng nổ to.
…
"Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, khi nào thì người của ta trở về? Khoảng cách ngắn như vậy mà ngươi từ chối ta hai lần rồi, ngươi tưởng ta dễ tính đấy à?"
Ma La Bính mặt cau mày có. Khi nói đến cuối câu, giọng điệu lộ rõ sự tức giận.
Bây giờ nhớ lại, bên kia lấy lý do điều tra một cuộc tụ tập bất thường yêu cầu nhân mã của hắn phối hợp điều tra, không thể qua hải quan trở về Hào Giang.
Việc này khiến cho Ma La Bính tổn thất nặng nề. Hắn cho rằng đây là mưu hèn kế bẩn của Băng Nha Câu và đại tỷ. Về phần con tàu đánh bạc sắp giương buồm ra khơi?
Cmn!
Ma La Bính chỉ có cảm giác này.
Hiện tại hai bên đã khai chiến, nhưng lực lượng nòng cốt của hắn lại chưa về Cảng thành. Trước mắt thì không có vấn đề gì, nhưng đàn em của Băng Nha Câu cực kỳ bưu hãn, số lượng cũng nhiều hơn, phe hắn khó chống đỡ.
Vấn đề hóc búa nhất là đại tỷ rõ ràng đứng về phía Băng Nha Câu, như vậy thì đám người trông mong khẩu K14 trên biển này đã hoàn toàn hết hi vọng, chỉ có thể vận dụng quan hệ của mình.
"Bính gia, Hòa Ký, Hào Mã Bang và Tân Ký đều nói là không đồng ý, ta thật sự bó tay hết cách."
Ở đầu dây bên kia điện thoại, địa đầu xà số một Cảng thành là Đại Phi Trần không nhịn được than khổ.
"Trên biển ngươi có sợ bọn hắn không?"
Sắc mặt Ma La Bính càng thêm khó coi. Xem ra đám khốn nạn này đều trông mong mình chết.
"Trên biển chỉ là quen sơ thôi, quan trọng là trên bờ cơ. Ngươi cũng biết là chúng ta buôn lậu xe, khách hàng chủ yếu là các băng đảng này, không thể đắc tội."
Đại Phi Trần đưa ra lý do của mình. Ngay lúc Ma La Bính muốn quăng điện thoại, nam nhân nói sang chuyện khác: "Nhưng có không ít tội phạm buôn lậu, bọn hắn có cách, chỉ cần Bính gia ngươi có thể ra giá."
"Ta nghèo lắm hả?"
Ma La Bính cố nén giận: "Giúp ta một tay, sau này ngươi nhất định có lợi lộc."
Ma La Bính bản năng cảm thấy nguy hiểm nhưng không biết là mình không có cơ hội chờ viện binh.
…
Loạn thế ắt có anh hùng áo vải.
Đối với rất nhiều kẻ to gan liều mạng mà nói, thành ngữ "cốc mò cò xơi" có thể nói là cơ hội trời cho. Không ai có thể khống chế tất cả.
Bao gồm cả Tô Bình Nam.
Tập đoàn Cẩm Tú chen chân vào ngành công nghiệp cờ bạc, nam nhân khơi mào trận hỗn loạn này làm cho những mãnh long hỗn thế khác nhìn thấy cơ hội.
Hào Giang loạn đến nỗi trước cửa sòng bạc có thể giăng lưới bắt chim. Cho dù như thế, trong phòng VIP cấp bậc kim cương của khách sạn Phú Hào vẫn có một người vung tiền như rác cá cược.
Vẻ mặt nam nhân hờ hững, trái ngược với mấy người chia bài nghiêm túc xung quanh.
Có điều vận may của hắn không lớn bằng lá gan của hắn.
"Nhà cái tám điểm, người chơi bảy điểm."
Người chia bài mặt mày rạng rỡ, thuần thục lấy đi thẻ chip cuối cùng của nam nhân.
"Thú vị đấy."
Nam nhân ngẩng đầu lên, nhìn người chia bài bằng ánh mắt hung ác: "Trong nửa năm ta thua gần bốn nghìn vạn."
Người chia bài không nói gì.
Nàng biết thân phận của người trước mặt, nàng không thể đắc tội đối phương.
Trương Tử Hào - đại gia nổi đình nổi đám.
"Hèn chi Hà tiên sinh là người giàu nhất Hào Giang, đúng là ăn tươi nuốt sống. Được lắm!"
Hắn nhìn bảo vệ nghe tin đi tới, sau đó nở nụ cười, để lại thẻ chip cuối cùng lên bàn.
"Tiên sinh, chip của ngài."
Nữ hài chia bài nhìn nam nhân xoay người rời đi, đồng thời lên tiếng, ánh mắt ngỡ ngàng.
"Đây là tiền vốn."
Nam nhân không dừng bước, lời nói mang ẩn ý: "Tương lai ta sẽ đến thu lãi."
Nữ hài chia bài sửng sốt.
Nam nhân không quay đầu.
…
"Hỏa Bộc, ngươi đang ở đâu?"
Sau khi ra ngoài, Trương Tử Hào lập tức lấy điện thoại ra, nhìn ô tô bị đốt ở đầu đường cùng với tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp nơi: "Hẳn là ngươi đã đến Hào Giang xem rồi, sắp tới nơi này mới thật sự nổi lửa."
"Ta đang ở Thâm thành. Hào ca, có chuyện gì thế?"
Hỏa Bộc không nghe ra ý châm chọc trong câu nói của Trương Tử Hào, trả lời rất nghiêm túc: "Ta nghe nói Băng Nha Câu và Ma La Bính đã khai chiến. Hiện tại nơi đó rất loạn, Hào ca phải cẩn thận đó!"
"Loạn á?"
Trương Tử Hào cười rất vui vẻ, giọng nói rất to: "Không loạn thì chúng ta sẽ không phát tài."