"Có kế hoạch mới sao?"
Giọng nói của Hỏa Bộc lập tức hưng phấn hẳn ra: "Hào ca, ta đợi ngày này lâu lắm rồi."
"Ngươi đi thông báo cho mọi người tập hợp ở Cảng thành."
Trương Tử Hào nhìn khách sạn Bồ Kim, giọng điệu bình tĩnh: "Chúng ta làm một trận lớn."
"Ta biết rồi Hào ca. Còn có chuyện này."
Hỏa Bộc hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nói tiếp: "Gần đây ta từng gặp đàn em đắc lực của Diệp Kế Hoan là A Hợp, hắn nói muốn hợp tác, nhưng quy tắc không cho phép chúng ta chủ động liên lạc với ngươi, vì vậy ta vẫn không gọi điện cho ngươi."
"Diệp Kế Hoan?"
Cái tên này khiến Trương Tử Hào thoáng sửng sốt, sau đó gen điên cuồng trong cơ thể thôi thúc hắn đưa ra quyết định: "Được, mọi người có duyên, ta sẽ đi gặp hắn."
"Đại ca."
Giọng Hỏa Bộc run run: "Ngươi tìm hắn rốt cuộc là muốn làm lớn cỡ nào?"
"Lớn cỡ nào à?"
Trương Tử Hào nhìn chằm chằm vào hai chữ "Bồ Kim" rất lâu không dời mắt: "Làm một mẻ, khoẻ cả đời."
…
Khi Trương Tử Hào thốt ra mấy chữ "làm một mẻ, khoẻ cả đời", đoàn xe của Băng Nha Câu đã chạy tới dưới lầu công ty của Ma La Bính.
Sách lược của hắn quả thật khiến cho phía Bồ quốc mệt nhoài. Hơn nữa, không có Hoàng Cẩm Thành điều hành, trên cơ bản là nơi này đã không còn thế lực thứ ba.
"Ma La Bính, hôm nay ta sẽ tháo cạn ao nước của ngươi."
Băng Nha Câu điên cuồng hét lên: "Đâm vào!"
Hắn vừa dứt lời, hai chiếc xe việt dã màu đen dẫn đầu lập tức giẫm chân ga mức tối đa, sau đó đâm thẳng vào cửa kính của công ty Ma La Bính trong tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tiếng kính vỡ liểng xiểng và tiếng hét thảm thiết của đàn em dưới trướng Ma La Bính vang lên cùng lúc.
"Đánh nhanh thắng nhanh!"
Băng Nha Câu biết là mình không có nhiều thời gian. Hắn gật đầu với đàn em dũng mãnh nhất của mình là Tang Bưu, đối phương lập tức hạ cửa sổ xe, giơ khẩu súng AK47 về phía đám lưu manh đang đổ xô đến rồi bóp cò.
Nòng súng tóe lửa cùng với tiếng súng đinh tai nhức óc khiến trận đấu sinh tử hận thù giữa hai bên biến thành cuộc tàn sát nghiêng về một bên.
Trong công ty hệt như địa ngục.
Các huynh đệ không ngừng ngã xuống, máu văng khắp nơi, đủ khiến cho kẻ hung hãn nhất cũng phải sợ mất mật. Cho dù người của Ma La Bính hung hãn đến mấy, bọn hắn cũng chỉ là một đám lưu manh mà thôi. Khi trông thấy hết khẩu súng này đến khẩu súng khác chĩa họng súng đen ngòm ra ngoài, ai nấy đều chạy thục mạng.
"Nằm xuống, không thì giết!"
Băng Nha Câu cũng không muốn máu chảy thành sông. Thấy đại thế đã định, hắn lập tức sai đàn em gào lên câu này.
Người bên phe Ma La Bính ngoan ngoãn như trẻ nhỏ, động tác đồng đều.
Ma La Bính vẫn luôn quan sát trận chiến trên tầng sáu công ty, chiếc điện thoại trong tay trượt xuống vì tâm lý chấn động, mặt xám như tro tàn.
Mình thua rồi!
Hắn biết mình đủ ác, đối xử với đàn em cũng cực kỳ nghĩa khí, cũng có nhiều huynh đệ hơn Băng Nha Câu.
Một đại ca như hắn thực hiện ba phương diện này rất tốt, nhưng hắn vẫn thua. Không phải thua ở ba phương diện này, mà thua sự điên cuồng của Băng Nha Câu.
…
"Lát nữa đừng bắn chết hắn, phải ép Ma La Bính nhảy lầu. Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Băng Nha Câu đè thấp giọng nói với Tang Bưu mặt mày vui mừng: "Đồng thời nói với tất cả những người bị thương và lưu manh đã chết là chúng ta trả phí an gia gấp ba lần, mang toàn bộ thi thể đi, sau đó châm lửa đốt công ty này cho ta."
"Ta biết phải làm thế nào."
Tang Bưu gật đầu, nhìn Băng Nha Câu bằng ánh mắt sùng bái: "Câu ca, Hào Giang là địa bàn của ngươi."
…
"Hào Giang không bao giờ thuộc về Băng Nha Câu, mặc dù hành động lần này của hắn khiến ta cảm thấy kinh ngạc."
Tô Bình Nam nói tiếp: "Thành phố này vĩnh viễn chỉ thuộc về trùm sỏ, thuộc về tư bản. Huống chi hắn không có mạng lưới quan hệ với bên trên, tính chất quá đơn giản, danh tiếng quá lớn, cho nên chú định là không thể lâu dài."
"Có điều hắn rất thông minh, cũng đủ nhạy bén. Nếu không chuẩn bị hậu chiêu thì hắn không dám được ăn cả ngã về không như vậy, có thể toàn thân rút lui."
"Cơ hội tốt như vậy, vì sao chúng ta không chen chân vào?"
Ánh mắt Đỗ Cửu nóng rực.
"Cẩn thận thì có thể dùng thuyền vạn năm."
Tô Bình Nam lắc đầu: "Hào Giang, Cảng thành đang ở trong giai đoạn vô cùng nhạy cảm. Ngươi cho là không có ai theo dõi à? Chúng ta không có sắp xếp ở Hào Giang, quá vội vàng sẽ khiến người hữu tâm chú ý."
Nam nhân cười khẽ: "Thế nên không vội. Có rất nhiều phương thức vào sân, không nhất thiết phải gióng trống khua chiêng."
Đây là cuộc nói chuyện giữa Tô Bình Nam và Đỗ Cửu vào hai tiếng sau cuộc chiến đẫm máu của thế giới ngầm làm cả Đông Nam Á chấn động.
Nam nhân đã đoán đúng.
Dưới ánh lửa ngút trời, Băng Nha Câu nhìn Ma La Bính vẫn đang co giật, mắt sáng như đuốc.
"Mọi người đều nói ngươi đủ ác, nhiều huynh đệ."
Băng Nha Câu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Nhưng ngươi thua rồi.
Nhớ kỹ, không phải Hào Giang không dung chứa ngươi, mà là Băng Nha Câu ta không giữ ngươi, Thượng Đế cũng không muốn cho Ma La Bính ngươi sống."
…
Băng Nha Câu gọi điện cho Tư Đồ Ngọc Liên: "Đại tỷ, chúng ta thắng rồi."
"Thắng rồi à?"
Giọng nói của Tư Đồ Ngọc Liên có chút dao động: "Địa bàn Hào Giang vốn là của chúng ta, đến bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao các ngươi phải chiến một trận trong thời điểm mấu chốt này."
"Hiện tại chúng ta đã trả giá quá lớn. Ngày mai con tàu Cẩm Tú Gia Niên Hoa ra khơi thực hiện chuyến đi đầu tiên. Hiện giờ trị an Hào Giang quá kém, khách không dám đến đánh bạc, bọn hắn mới là người được lợi nhất."
Mãi lâu sau Băng Nha Câu vẫn không nói gì.
Trong thâm tâm hắn cũng thừa nhận Ma La Bính không nên chọn lúc này khiêu khích mình, dù sao phần lớn quân chủ lực của đối phương đều bị chặn ở Cảng thành, xét về tình về lý thì đối phương không nên ngu xuẩn như vậy.
Hơn nữa, lão Miêu tựa như bốc hơi khỏi thế gian, điều này khiến bản năng hắn cảm thấy bất thường. Nhưng hai bên đã tích lũy oán hận từ lâu, vừa lóe lên một đốm lửa nhỏ là có xu thế bùng cháy.