"Ngươi phải chết."
Giọng điệu của Tư Đồ Ngọc Liên vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta sẽ giải thích với A Câu chuyện của ngươi, nếu ngươi vẫn xem A Câu là đại ca."
"Ta nợ Câu ca cái mạng này, nhưng ta không nợ ngươi."
Lạn Mệnh Hào bị lời nói của Tư Đồ Ngọc Liên chọc giận: "Vì vậy ngoại trừ Câu ca ra, không ai có thể đòi mạng ta. Ngươi không đủ tư cách!"
"Tất cả những người tham dự đều đã chết."
Tư Đồ Ngọc Liên tiếp tục nói: "Chỉ có ngươi còn sống, đây là vấn đề lớn nhất. Ta không tin nghĩa khí, ta tin tưởng lợi ích hơn lời hứa."
"Ta sẽ không bán đứng Câu ca."
Lạn Mệnh Hào cắn răng trả lời: "Ta sẽ ở lại châu Úc, vĩnh viễn không trở về."
"Ngươi đã từng thua đến khuynh gia bại sản ở sòng bạc những hai lần, nếu không có A Câu giúp ngươi trở mình thì ngươi đã chết từ lâu rồi."
Tư Đồ Ngọc Liên giống như đang tâm sự việc nhà với một người bạn cũ: "Ngươi nói xem ai sẽ tin tưởng lời hứa của một tên nghiện cờ bạc đây?"
Thật nực cười!
Mấy kẻ làm giàu nhờ sòng bạc lại khinh thường con bạc.
Lạn Mệnh Hào không ngờ đây lại là nguyên nhân đối phương ra tay với mình.
"A Câu muốn tẩy trắng, vậy thì có một số việc phải chết không đối chứng, nếu không chúng ta sẽ xảy ra chuyện."
Lời nói của Tư Đồ Ngọc Liên giết người tru tâm: "Chỉ khi không còn mầm họa thì chúng ta mới có thể thoải mái giúp hắn, vì vậy ngươi không thể bước xuống con thuyền kia."
Nữ nhân rất bình tĩnh.
…
Đúng là thuyền của Tiêu thúc, nhưng trên thuyền không chỉ sắp xếp một mình Tiêu thúc.
Lạn Mệnh Hào nghe thấy âm báo bận trong điện thoại, đứng ngẩn ngơ hồi lâu.
"A Hào, giết ta cũng vô ích thôi, bên ngoài có ít nhất sáu tay súng của đại tỷ."
Trên gương mặt tang thương của Tiêu thúc xuất hiện nụ cười cay đắng: "Tốt xấu gì ta cũng nhìn ngươi trưởng thành, từng giúp ngươi nhiều lần. Ngươi có thể giữ lại mạng cho ta không?"
Lạn Mệnh Hào khóa cửa khoang, mang sắc mặt phức tạp châm một điếu thuốc lá, sau đó rít mạnh một hơi, để mặc cho mùi thuốc lá cay nồng tràn ngập khoang phổi.
Tiếp theo, nam nhân bấm cuộc gọi cuối cùng trong cuộc đời hắn.
"Câu ca."
Khi Băng Nha Câu nhận được cuộc gọi, hắn không biết huynh đệ bưu hãn nhất, được hắn tin tưởng nhất đã đưa ra quyết định gì. Nam nhân cười khẽ: "Đến châu Úc rồi hả?
Phe mình thắng, cho nên phần của ngươi mỗi tháng ta sẽ sai đàn em chuyển cho ngươi."
"Câu ca, ngươi từng nói sẽ chăm sóc cho mẹ và em gái ta cả đời."
Lạn Mệnh Hào không nói lời thừa: "Ta chỉ hỏi ngươi câu này, ngươi có giữ lời không?"
"Sao thế?"
Bản năng Băng Nha Câu cảm thấy bất thường, nhưng vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột: "Chỉ cần ta không chết, các nàng nhất định sẽ sống thoải mái."
"Câu ca, ta không đi châu Úc nữa."
Lạn Mệnh Hào cười to: "Ta trả lại cái mạng này cho ngươi."
Tiếng súng vang lên, điện thoại ngắt kết nối.
Mặt Băng Nha Câu biến sắc, hắn lập tức gọi lại, nhưng người bắt máy là Tiêu thúc.
"A Hào nuốt đạn tự sát."
Giọng điệu của Tiêu thúc chất chứa cảm xúc ngổn ngang. Điện thoại tuột khỏi tay tay Băng Nha Câu.
…
Kiều Lập Phu lẩn trốn ở đường Bình An.
Gọi là đường Bình An, nhưng thật ra không bình an chút nào. Mấy thập niên trước, nơi này là một khu ổ chuột, không có quy tắc gì, dẫn tới những người lao động vất vả từ nông thôn lên thành phố coi nơi đây là cứ điểm đặt chân ở thành phố này.
Đủ kiểu phòng ở cực kỳ đơn sơ mọc lên như nấm.
Qua mấy chục năm phát triển, nơi đây đã trở thành một trong những khu cũ ngư long hỗn tạp nhất Lan thành.
Cuộc cải cách thổi tới một làn gió mới, những người ở đây cũng bắt đầu có quan niệm muốn kiếm thật nhiều tiền, nhưng dường như bản tính bưu hãn hiếu chiến đã ăn sâu vào tận xương.
Kẻ có tiền, có được nhiều người ủng hộ ở nơi này còn thua xa kẻ hung hãn khiến người ta chịu phục. Dù sao hiện tại vẫn là một thời đại thiếu văn minh.
Hào Tước Toàn Báo, sự lựa chọn của nam nhân thành đạt.
Lê thiên vương trong đoạn quảng cáo trên ti vi mặc đồ da màu đen, đeo kính. Hình ảnh ấy không chỉ chinh phục ngàn vạn thiếu nữ, mà còn khiến cho thanh niên bu đến.
Ở niên đại này, việc sở hữu một chiếc mô tô phong cách như vậy không thua gì lực sát thương của một chiếc Mercedes-Benz đối với nữ hài ở hậu thế.
Mà Trương Nghị lại có một chiếc.
Trương Nghị là lão đại xứng chức ở đường Bình An.
Từ khi hắn chém một tay của Bảo thúc - một tên côn đồ tiếng xấu lan xa, địa vị của hắn chưa từng lay chuyển.
Nam nhân thường mặc đồ đen, lái chiếc Hào Tước Toàn Báo phi như bay trên đường Bình An, trông cực kỳ phong cách.
Hơn nữa hắn ra tay hào phóng, cho nên ở độ tuổi mười sáu hắn được đám trẻ trâu tràn đầy dã tính ủng hộ nhiệt liệt.
"Gọi đám côn đồ lão Tam, Tiểu Mãn đến đây cho ta."
Khoảng mười hai giờ khuya, phòng bida và quán vỉa hè trên đường Bình An vẫn còn đầy người.
Trương Nghị lấy bừa một cái ghế trong quán thịt nướng rồi ngồi xuống, hét lên với Kim Bảo đang dạy một nữ hài chơi bida.
"Lăn lộn giang hồ, lăn lộn xã hội, lăn lộn cái đếch gì!"
Kim Bảo lưu luyến nhìn nữ hài e thẹn trường nghệ thuật mới bị lừa đến đây, đi ra ngoài vài bước rồi mới tức giận mắng: "Thời buổi này thì lăn lộn cái đếch gì. Không có điện thoại di động cũng thôi, cmn ngay cả máy nhắn tin cũng không có, còn bắt lão tử đi tìm."
Rắc!
Chai bia vỡ vụn bên chân làm hắn ngậm miệng.
"Sao nào?"
Trương Nghị khoanh tay, lườm Kim Bảo đang hùng hùng hổ hổ: "Ta không thể sai Bảo gia ngươi hả?"
"Không phải."
Biến cố đột nhiên xảy ra làm phòng bida đang ồn ào tức khắc trở nên yên tĩnh vô cùng. Trước cái nhìn chăm chú của đám đông, Kim Bảo lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
"Không chỉ bọn hắn, gọi tất cả đám tiểu tử khắp hang cùng ngõ hẻm đến đây cho ta."
Vẻ mặt Trương Nghị phức tạp: "Ta cần bọn hắn giúp một việc."