Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1213 - Chương 1213. Sống Uổng

Chương 1213. Sống uổng
Chương 1213. Sống uổng

Có đôi khi tầm nhìn quyết định tầm cao của một người.

Hôm nay Ngụy Lão Hổ nhờ Trương Nghị giúp đỡ, những gì mắt thấy tai nghe trong bữa tiệc đã mở ra một thế giới mới cho Trương Nghị.

Hiện nay Ngụy Lão Hổ là một trong những đầu gấu khét tiếng nhất Lan thành, cũng là số ít tàn dư có thể sống sót từ năm 83 đến nay.

Đủ thực lực, thủ đoạn thông thiên.

Đây là đánh giá của rất nhiều người về Ngụy Lão Hổ. Vậy nên cho dù Trương Nghị cũng nhanh nhạy dũng mãnh, nhưng hắn vẫn luôn tránh người này, có thể nói là hai bên nước sông không phạm nước giếng.

Hôm nay Tam lưu manh rất thân với Ngụy Lão Hổ tìm Trương Nghị, nói là Ngụy Lão Hổ mời Nghị ca đến ngồi một lát, giúp một việc.

Trương Nghị ù ù cạc cạc.

Hắn là kiểu lưu manh điển hình, là nhân vật tiêu chuẩn của thời đại này. Hắn có thể diện, có huynh đệ, nhưng không có tiền, còn đang mò mẫm trên con đường phạm tội.

Mặc dù hắn không đi học, nhưng cũng không bị xuống chức. Hắn chỉ có thể dựa vào vũ lực kiếm cơm, nhưng bởi vì tinh thần nghĩa khí và ra tay hào phóng, cho nên dần dà trở thành địa đầu xà lớn nhất đường Bình An.

"Lão Hổ tìm ta làm gì?"

Trương Nghị nhận điếu thuốc lá Hoa Tử mà Tam lưu manh đưa cho, sau đó châm lửa: "Ta lọt vào mắt Lão Hổ từ bao giờ thế? Đừng vòng vo nữa, có việc gì thì nói đi."

Tính cách Tam lưu manh xưa nay không tốt. Tuy có hơi tức giận vì Trương Nghị không gọi lão đại của mình là Hổ ca, nhưng hắn biết thói ngang ngược của kẻ trước mặt nên đành nén giận.

"Một mãnh long vùng khác tới Lan thành, muốn nhờ các huynh đệ Lan thành giúp chút việc nên tìm Hổ ca. Chẳng phải ngươi hiểu rõ đường Bình An sao, giúp đi mà."

Đường Bình An mà Tam lưu manh nhắc đến chỉ gói gọn trong hai chữ.

Nhức đầu.

Chỗ đó ngư long hỗn tạp, người nào người nấy tính cách chẳng ra sao. Hắn không có bản lĩnh đến cái nơi tệ hại đó tìm người, chẳng may bị thằng nhãi có mắt không tròng nào đó quật ngã thì mất sạch anh danh cả đời.

Vì vậy Trần Tam có biệt danh Tam lưu manh tiếp tục tỏ thái độ khiêm nhường, luôn miệng nhờ vả Trương Nghị, thái độ của hắn khiến Trương Nghị cảm thấy hứng thú.

Hắn dã tính, hiếm khi phục ai.

Hắn hơi kiêng dè Ngụy Lão Hổ tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cực kỳ khinh thường hành động ép người ta khuynh gia bại sản của đối phương, vậy nên hắn vẫn luôn thấy đám người này chướng mắt.

Tuy nhiên, mặc dù Ngụy Lão Hổ làm việc không ngay thẳng, nhưng biện pháp rất cứng, đây không phải lần đầu tiên Trương Nghị thấy Tam lưu manh khiêm tốn nói chuyện với mình như vậy.

"Đối phương có lai lịch ra sao? Ngươi nghe ngóng được gì rồi?"

Trương Nghị dùng giọng điệu bình thản hỏi.

"Đàn em đắc lực của Tiểu Hồng Bào Thiên Nam. Ngươi đã nghe danh tập đoàn Cẩm Tú bao giờ chưa?"

Tam lưu manh nhìn vẻ mặt mờ mịt của Trương Nghị, ánh mắt lóe lên vẻ coi thường. Cảm giác ưu việt lạ lùng khiến hắn quyết định không so đo với cái tên hồ đồ này nữa. Hắn nói: "Đi nào, ca dẫn ngươi đi gặp mặt làm quen."

Trương Nghị cũng nổi cáu: "Vậy thì để ta nhìn xem mãnh long vùng khác thế nào, là ai khiến cho Lão Hổ cũng phải khách sáo như thế."

"Hổ ca! Ngươi không gọi là Hổ ca được sao?"

Tam lưu manh chỉ hận rèn sắt không thành thép.

"Đành chịu thôi, lão tử trời sinh không phục ai."

Câu trả lời của Trương Nghị có ẩn ý.

"Ngươi đó, sống ở mảnh đất nhỏ đường Bình An đúng là hiểu biết hạn hẹp."

"Lão tử thích thế."

Trương Nghị không lên xe đi cùng, mà lái con xe mô tô phong cách nhất của mình.

Quy cách của bữa tiệc rất cao, rượu đắt đỏ, hoàn cảnh ưu nhã, nhưng điều khiến Trương Nghị chấn động là những người Thiên Nam mà Tam lưu manh nói tới.

Thể diện và phương pháp làm việc của đối phương khiến người tinh mắt lập tức nhìn ra những người này cao hơn mình không chỉ một bậc.

Thì ra người ta chơi kiểu này hả?

Trương Nghị cảm thấy trước đây mình sống như chó.

"Quà gặp mặt."

Lục Viễn búng tay, tức khắc có mấy hán tử mặc vest phẳng phiu mang một đống quà và tiền buộc thành xấp phát cho đại ca các đường đến dự tiệc.

"Ta từ xa tới đây, dù sao cũng không thể mang theo gió bụi trên đường đúng không? Hồng Bào ca và ông chủ Tiêu có giao tình sinh tử, vì vậy việc này xin nhờ mọi người."

Lục Viễn đứng dậy, nâng ly.

Trương Nghị nhìn xấp tiền đặt trước mặt mình, ngơ ngác nâng ly đáp lại.

"Ai tìm ra người này, về sau ta sẽ giao quyền đại lý khu vực Não Bạch Kim cho người đó. Hoàng đế không để lính đói, Cẩm Tú tuyệt đối không keo kiệt với bạn bè."

Lục Viễn cười híp mắt nói, ánh mắt ngập tràn vị giang hồ chỉ có ở Cẩm Tú.

"Tương lai còn dài, mọi người làm bạn tốt, ta cạn thêm một ly."

Mọi người ồ lên, ngay cả Trương Nghị cũng uống một hơi cạn sạch không chút do dự.

Sau khi ra ngoài, Trương Nghị mơ màng nghĩ chỉ một món quà gặp mặt mà người ta ném ra một trăm vạn.

Thế nào là ngầu? Thế nào là thể diện?

Nhìn lời ăn tiếng nói của người ta, rồi lại nhìn chiếc mô tô giá chín nghìn tệ mình xem như của báu, mặt Trương Nghị đỏ lên.

"Đám Tiểu Mãn đã làm việc với người nơi khác ở sân trượt patin, rửa mặt xong là đến ngay. Ta cũng thông báo cho mấy người khác rồi."

Kim Bảo trở về, mở một chai bia không chút khách sáo, sau đó ngồi xuống trước mặt Trương Nghị: "Sao hôm nay ngươi nóng tính thế?"

"Lão tử sống uổng rồi, không được nổi nóng hả?"

Trương Nghị lườm huynh đệ của mình.

"Hôm nay mới tính là gặp được vị thần chân chính, ta sẽ nắm chặt cơ hội này."

"Không phải đánh nhau hả?"

Kim Bảo Kim Bảo ngửa đầu uống cạn chai bia, lau miệng nói: "Vậy thì ngươi gọi đám Tiểu Mãn làm gì? Bọn hắn chỉ có cơ bắp, chỉ biết xách dao xông lên mà thôi."

"Để cho bọn hắn đi tìm người."

Trương Nghị vẫn còn hồn vía lên mây: "Ngươi hay đến vùng khác buôn bán, từng nghe danh Tiểu Hồng Bào Thiên Nam chưa?"

Hết chương 1213.
Bình Luận (0)
Comment