Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1214 - Chương 1214. Nguyện Vọng Của Lạn Mệnh Hào

Chương 1214. Nguyện vọng của Lạn Mệnh Hào
Chương 1214. Nguyện vọng của Lạn Mệnh Hào

Câu này khiến Kim Bảo ngồi thẳng lưng.

"Nghe rồi, nhân vật tai to mặt lớn đứng đầu Thiên Nam. Nghe nói trước kia hắn cũng giống chúng ta, hiện tại thâu tóm cả hai giới hắc bạch ở Thiên Nam và Hải Châu, việc kinh doanh trải rộng trên toàn quốc."

Khi nói đến Tô Bình Nam, rõ ràng là Kim Bảo trở nên hưng phấn: "Nghe đồn người ta có vô số bất động sản ở Thiên Đô, tòa nhà Cẩm Tú được ca ngợi là lấy ngọc làm nhà, lấy vàng làm ngựa."

"Sao không thấy ngươi kể bao giờ?"

Trương Nghị cũng cầm một chai bia, ngón tay to khỏe đẩy một cái, nắp chai lập tức rơi xuống. Hành động này khiến không ít người trợn tròn mắt.

"Phì, người ta có đẳng cấp gì, chúng ta có cấp bậc gì, kể chuyện này thì có ích gì?"

Kim Bảo cười gượng: "Nhưng nghe nói người này rất ít lộ diện, thao tác đẳng cấp. Trước kia ta chạy đến chỗ Đắc ca nên mới biết một chút."

"Não Bạch Kim cũng là công ty của hắn, ngươi có biết không?"

Mạch suy nghĩ của Trương Nghị nhảy số hơi nhanh làm cho Kim Bảo không theo kịp.

"Biết chứ, điện thoại di động quý báu kia cũng là của hắn đấy. Ta đã nói rồi, thao tác của người này vô cùng cao cấp."

Kim Bảo trả lời, ánh mắt không giấu được vẻ hâm mộ: "Thế nào là đỉnh của chóp? Cmn hắn mới là đỉnh của chóp!"

Hào Giang là một thành phố chìm trong mơ màng.

Băng Nha Câu trầm mê trong đó, không biết đã bao lâu rồi mình không nhìn thấy mặt trời mọc buổi sáng.

Bãi cát đen là cảnh đẹp của Hào Giang, rất nhiều du khách lưu luyến nơi đây quên cả đường về, chỉ vì khoảnh khắc mặt trời buổi sáng mọc lên từ đường chân trời.

Băng Nha Câu ngậm điếu thuốc lá. Khác với các du khách bình thường, hắn tham lam nhìn vầng thái dương không hề chói mắt kia.

"Thường thấy trời xanh, mây trắng, bãi cát bạc. Đến đây mới phát hiện màu xanh dương và màu đen mới là tuyệt phối, dường như tất cả đều trở nên tĩnh lặng, đây mới là phong cảnh đẹp nhất Hào Giang." Nam nhân trong cặp vợ chồng trung niên bên cạnh Băng Nha Câu buông lời cảm thán. Từ cách ăn mặc của nam nhân, rõ ràng hắn là tuýp người trí thức nho nhã.

Thấy Băng Nha Câu nhìn sang, nam nhân trung niên mỉm cười với hắn, sau đó chỉ vào điếu thuốc lá trong miệng hắn rồi tốt bụng nhắc nhở: "Bãi cát này quản lý rất nghiêm, cẩn thận bị phạt tiền đấy."

Băng Nha Câu ngạc nhiên. Hắn xoay người nhìn nhân viên an ninh cười làm lành cách đó không xa, sau đó lẳng lặng dập tắt đầu thuốc.

"Đúng là rất đẹp."

Nam nhân trả lời bằng tiếng Quảng Đông rời xoay người rời đi.

Điều cần phân phó đã sắp xếp xong từ lâu. Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, sau này sự việc phát triển thế nào, hắn cũng chỉ có thể mặc cho số phận.

Theo tin tức nhận được, Bạch Đức An đã ký lệnh bắt giữ hắn. Nghe nói tội danh trên đó cực kỳ kinh người. Băng Nha Câu chỉ cười khẩy.

Hiện tại hắn phải làm một việc cuối cùng, đó là hoàn thành tâm nguyện năm xưa của Lạn Mệnh Hào.

Ba năm trước.

"Có dám theo ta đánh trả không?"

Băng Nha Câu trải qua ác chiến liên tiếp, đã bị dồn đến tuyệt cảnh. Hắn nhìn mấy người Tiểu Thịnh và Quốc Hào bên cạnh, mũi bị cắt phăng chảy máu không ngừng, trông vô cùng dữ tợn.

"Bây giờ á?"

Tiểu Liêu hơi bất ngờ.

"Bây giờ."

Băng Nha Câu cười dữ tợn: "Ngươi cũng không ngờ lúc này ta sẽ đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng đúng không? Hắc Đỉnh Bình lại càng không nghĩ đến."

Mấy người thở hồng hộc, gật đầu đồng ý. Quốc Hào tức là Lạn Mệnh Hào kích động đến độ hai mắt sáng ngời.

"Hiện tại nhân mã của hắn không tập trung ở một nơi, nhất là quân chủ lực không ở bên cạnh hắn. Chỉ cần lần này chúng ta hạ gục hắn, chúng ta sẽ thắng."

Lúc nói những lời này, bên cạnh Băng Nha Câu chỉ có sáu huynh đệ. Hơn nữa, hầu như mấy người này không có ai là không bị thương, trên cơ bản đã nỏ mạnh hết đà.

"Liều mạng mới có phú quý."

Lạn Mệnh Hào là người đầu tiên lên tiếng: "Không phải hắn chết thì là chúng ta vong. Liều mạng thôi, ta là người đầu tiên xông lên."

Quỹ tích phát triển của sự việc không nằm ngoài dự đoán của Băng Nha Câu.

Trong khi tất cả mọi người đều cho rằng bọn hắn sẽ chật vật chạy trốn, rời khỏi Hào Giang, bảy người lại một mạch giết trở lại. Thậm chí khi con dao găm đâm vào bụng Hắc Đỉnh Bình, trên mặt đối phương vẫn là vẻ không thể nào tin được.

"Ông trời cũng đang giúp ta, cho nên ngươi thua rồi."

Trong tiếng gào thét điên cuồng của Băng Nha Câu, Quốc Hào bị đánh thành bùn nhão ở bên cạnh nhếch miệng cười to.

"Nếu có một ngày Hào Giang là của chúng ta, lão tử sẽ lái Ferrari đi ngược chiều nơi này, bắt tất cả mọi người phải nhường đường cho lão tử."

Khi trở về mặt trời đã ngả về Tây, mấy người dắt díu nhau lên minibus. Trên cầu Tử ở Hào Giang, Lạn Mệnh Hào không thể động đậy được nữa nhìn dòng xe như nước chảy, vẻ mặt tràn đầy ước ao: "Các ngươi nói xem như vậy có vẻ vang không? Có lẽ tất cả mọi người sẽ biết đến cái tên Lạn Mệnh Hào của ta."

"Đồ điên, nhưng đúng là rất vẻ vang đấy."

Lúc đó Băng Nha Câu cười ha ha.

"Câu ca, xe đến rồi."

Đàn em lái một chiếc xe Lamborghini Reventon đến cầu Tử, sau đó ném chìa khóa cho Băng Nha Câu: "Câu ca, thời gian ngắn ngủi, đây là chiếc xe tốt nhất ta kiếm được ở Hào Giang."

"Rất phong cách."

Băng Nha Câu nhìn kiểu dáng giọt nước của chiếc xe, nhẹ nhàng vỗ lên: "Chính là nó. Năm đó A Hào ước mơ một chiếc Ferrari, chiếc xe này vẻ vang hơn Ferrari nhiều."

Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của đàn em, nam nhân lên xe, nổ máy, đạp mạnh chân ga. Tiếp theo, xe lao vụt ra ngoài như mũi tên.

Nhiều năm sau, cảnh tượng ngày hôm ấy vẫn được nhiều người nhắc đến.

Một chiếc xe thể thao đen chạy ngược chiều cầu Tử, tất cả xe cộ trên đường đều tách ra như bọt sóng, mặc cho chiếc xe này điên cuồng lao vọt đi.

"Đồ điên!"

Đây là đánh giá của Hà tiên sinh về hành vi này.

"Thẳng thắn!"

Đây là cách nói của Tô Bình Nam: "Lạn Mệnh Hào theo đúng người rồi."

Hết chương 1214.
Bình Luận (0)
Comment