Sau một tiếng rưỡi, Băng Nha Câu bị bắt.
Bức ảnh nam nhân mặc chiếc sơ mi đen, đeo còng tay, ra dấu với Bạch Đức An đích thân bắt mình đã nhanh chóng leo lên trang đầu của rất nhiều tờ báo ở Hào Giang, Cảng thành, thậm chí cả Đông Nam Á.
"Băng Nha Câu...
Giáo phụ thời cuối của Hào Giang."
Tạp chí Times nổi tiếng nhất Tinh Điều quốc bên kia bờ đại dương cũng không cam chịu tịch mịch, trang bìa tạp chí phát hành ngày hôm sau khiến không ít người kinh ngạc rớt cằm.
…
Hai tiếng sau khi Băng Nha Câu bị bắt, Rebecca tham dự lễ ra khơi đầu tiên của Cẩm Tú Gia Niên Hoa. Nàng và một nhóm nhân vật nổi tiếng Cảng thành được mời tới tham dự cùng cắt băng.
Lâm Di thẳng thắn nói với cánh truyền thông.
"Con tàu Hoàng Gia Cẩm Tú sẽ dùng dịch vụ tốt nhất, thái độ chân thành nhất để mở ra chương mới cho ngành công nghiệp cờ bạc."
Dưới ánh đèn flash, nữ nhân nở nụ cười xinh đẹp.
…
"Đã điều tra được phía sau là ai chưa?"
Tư Đồ Ngọc Liên nhìn chiếc du thuyền đã giương buồm đi xa, mỉm cười hỏi tài xế của mình.
"Chiếc du thuyền này đăng ký ở quần đảo Virgin, nhưng quỹ tích của bà chủ Lâm Di lại nói lên tư bản đến từ nội địa."
Tài xế trả lời rất nhanh.
"Xem ra là một con khủng long bạo chúa nội địa."
Tư Đồ Ngọc Liên cười khẽ: "Kiếm vé tàu chuyến sau cho ta, ta muốn lên thuyền nói chuyện với bọn hắn."
"Ý ngài là?"
Tài xế là lão nhân đã đi theo nữ nhân nhiều năm, nghi hoặc ngẩng đầu.
"Đương nhiên là có tiền thì mọi người cùng kiếm."
Tư Đồ Ngọc Liên biết chỗ đáng sợ của tư bản này, cười khanh khách đáp.
Nữ nhân suy nghĩ rất đơn giản.
Ngươi mạnh thì chúng ta hợp tác, ngươi yếu thì ta đuổi cùng giết tận.
Cá lớn nuốt cá bé mà thôi.
Không phức tạp.
Tư Đồ Ngọc Liên cũng không biết con khủng long bạo chúa mà nàng định hợp tác kia đang làm việc điên rồ.
Nàng ở địa vị cao, tuyệt đối sẽ không đồng ý với hành vi điên rồ ấy của Tô Bình Nam.
Nữ nhân thân kiều nhục quý rất tin tưởng một câu.
Phải tránh xa nguy hiểm.
…
Tô Bình Nam đang trên đường đến Lan thành.
Một chiếc xe Bentley và ba chiếc xe Mercedes-Benz màu đen tạo thành một đoàn xe phi như bay trên đường cao tốc.
Lưu Đại Tùng đang ở trong xe Mercedes dẫn đầu.
Nam nhân phát hiện ra dường như những gì mình biết về tập đoàn Cẩm Tú mới chỉ là một góc nổi của núi băng mà thôi. Nguyên nhân hắn nghĩ như vậy là bởi vì một người.
Tô Nhất Nhị.
Lưu Đại Tùng nhìn Tô Nhất Nhị nhắm mắt dưỡng thần ở hàng ghế sau, không ngừng suy đoán lai lịch của nam nhân này.
Rốt cuộc nam nhân này đã trải qua những gì?
Hắn bò về từ địa ngục sao?
Lưu Đại Tùng không biết người này đã trải qua trận ác đấu như thế nào mới để lại nhiều vết sẹo trên cơ thể như vậy.
Nhất là phần đầu.
Mấy vết sẹo to như con rết phủ kín gò má của Tô Nhất Nhị. Chúng không hề có trật tự. Dù sao thì xẻng sắc bén đấy, nhưng vẫn khiến nam nhân trông có vẻ dữ tợn.
Không chỉ thế, khoảnh khắc nam nhân bỏ mũ xuống khom lưng với Tô Bình Nam, Lưu Đại Tùng nhìn thấy rõ trên đỉnh đầu đối phương chằng chịt vết sẹo, nhìn mà kinh người.
Đoạn đối thoại giữa Tô Bình Nam và Tô Nhất Nhị lúc gặp nhau vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Lưu Đại Tùng.
"Ngươi mang đồ à?"
Tô Bình Nam nhìn cái rương bên cạnh Tô Nhất Nhị, nở nụ cười hiếm hoi: "Chuyện bên Bổng Tử quốc đã làm phiền ngươi, ta sợ ngươi quá ngay thẳng, không chấp nhận được những chuyện đó, vì vậy lần đầu tiên cử ngươi làm việc đã để ngươi ra nước ngoài. Nhưng kết quả khiến ta rất hài lòng."
Tô Nhất Nhị nhếch môi cười khẽ: "Ta từng chết một lần, chuyện gì cũng thành hư không. Ta sống là để giúp cho tương lai của Quế Hoa và Tiểu Cẩu Tử tốt hơn. Ta chỉ biết làm việc này, có gì khó ra tay chứ."
Lưu Đại Tùng ở bên cạnh nhìn hai người, mờ mịt không hiểu ra sao. Nhưng ẩn ý lạnh lùng trong lời nói của bọn hắn khiến nam nhân bất giác rùng mình dù đang ngồi trong xe mở điều hòa.
"Gọi ngươi trở về là để đảm bảo thôi."
Tô Bình Nam xòe hai tay: "Ngươi theo ta đến Lan thành một lần, như vậy đám cấp dưới cũng yên tâm hơn chút, tránh cho bọn hắn cả ngày khuyên nhủ ta."
Tô Bình Nam nói thật.
Sự bá đạo của nam nhân khiến cấp dưới không dám nói thẳng. Nhưng Đỗ Cửu, Lục Viễn, thậm chí Tô Định Bắc ngày nào cũng mượn đủ mọi lý do cố gắng triệt tiêu hành vi điên rồ trong đầu hắn. Điều này khiến Tô Bình Nam cảm thấy phiền.
"Toàn quân so đấu mục bắn bia di động cách năm trăm mét, ta đứng vị trí thứ nhất suốt ba năm liền."
Tô Nhất Nhị trả lời rất cung kính: "Một mình hắn có linh hoạt đến mấy thì cũng không nhanh bằng linh dương, ta tuyệt đối không thất thủ."
"Thật ra không dùng đến ngươi."
Tô Bình Nam cười ngông cuồng: "Thuyền quá lớn, trên vai gánh vác quá nhiều, ta cần làm dáng cho cấp dưới thấy mà thôi."
Mạch suy nghĩ rối rắm, Lưu Đại Tùng không chỉ một lần đảo mắt nhìn cái rương trong tay Tô Nhất Nhị, vẫn luôn suy đoán rốt cuộc bên trong là thứ gì.
Chi tiết quyết định tất cả.
Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp Tô Nhất Nhị, nhưng chắc hẳn hắn cực kỳ quan trọng. Đây là phán đoán của Lưu Đại Tùng.
Đỗ Cửu cực kỳ vui mừng trước sự xuất hiện của Tô Nhất Nhị, mức độ coi trọng như vậy quả là hiếm thấy.
Chuyện thứ hai là trong lúc nói chuyện, Tô Bình Nam rất quan tâm đến cảm xúc của đối phương.
Thứ ba, điều khiến Lưu Đại Tùng khó hiểu là cái rương kia không bao giờ rời khỏi tầm mắt của Tô Nhất Nhị. Hơn nữa, Tô Nhất Nhị không cho bất cứ một ai chạm vào rương. Có thể thấy hắn coi trọng cái rương nhường nào.
"Ngươi tò mò bên trong có thứ gì đúng không?"
Tô Nhất Nhị liếc nhìn logo trên cổ áo của Lưu Đại Tùng: "Không lâu nữa ngươi sẽ biết. Ta hi vọng lần này không dùng đến."