Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1216 - Chương 1216. Giết Người Đền Mạng

Chương 1216. Giết người đền mạng
Chương 1216. Giết người đền mạng

Hiệu suất làm việc của đám trẻ trâu lớn lên ở đường Bình An như Tiểu Mãn thật sự kinh người.

Bọn hắn nắm rõ ở đâu có người lạ thuê phòng, huống chi Kiều Lập Phu có thân hình vạm vỡ hiếm thấy.

Mặc dù Kiều Lập Phu có năng lực phản trinh thám cực mạnh, nhưng không cảnh giác nhiều với đám gia hỏa thoạt nhìn không có mùi cớm.

Vả lại nam nhân tự cho là thông minh, nghĩ rằng phía cảnh sát đã bị mình dẫn dắt sự chú ý tới Hào Giang. Vì vậy bốn tiếng sau hắn đã bị Tiểu Mãn tìm ra nơi dừng chân.

Thậm chí hai người còn chạm mặt, nhưng Tiểu Mãn thông minh, không làm cho đối phương nghi ngờ.

"Có chắc là hắn không?"

Đương nhiên Trương Nghị cũng từng nghe danh Kiều Lập Phu, hỏi vô cùng chi tiết.

"Chắc chắn."

Tiểu Mãn nuốt nước bọt: "Đùi tên kia còn to hơn eo ta, không có mười mấy người thì hoàn toàn không làm gì được hắn. Chúng ta làm thế nào bây giờ?"

"Chúng ta không cần ra tay. Người ta đã nói rồi, người ta tự săn con cọp này, chỉ cần tin tức thôi, những chuyện khác không cần xen vào."

Trương Nghị liếm môi: "Tin tức này nhất định phải giữ bí mật, đây là cơ hội của chúng ta."

"Chuyện giang hồ thì giải quyết theo kiểu giang hồ."

Ở niên đại này, phần lớn thanh niên trên đường đều cực kỳ nhiệt huyết. Tiểu Mãn gật đầu: "Ta hiểu đạo lý này. Ta đã dặn dò mấy đàn em biết chuyện, cmn kẻ nào dám nói lung tung thì ta chặt tay hắn."

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trời đã tối hẳn.

Kiều Lập Phu cải trang đi ra ngoài nghe ngóng, vừa mới về phòng lập tức bị nữ nhân khoác tay.

"Lập Phu, khi nào thì chúng ta có thể đi? Nơi này tắm bất tiện lắm, đồ ăn ở tiệm cơm cũng không ngon, ta chịu đủ rồi."

Hoàng Lâm Nga cực kỳ bất mãn với điều kiện của căn phòng trọ này.

Nữ nhân có gia cảnh tốt, xưa nay không thiếu tiền, đây cũng là nguyên nhân chính khiến tính cách nàng bốc đồng như vậy. Nếu không phải Kiều Lập Phu nói là lần này có thể báo thù, ngoài ra còn kiếm được một khoản lớn, thì có lẽ nàng không thể ở lại đây một ngày nào.

"Nhịn thêm hai ngày nữa."

Kiều Lập Phu mỉm cười trả lời, nét mặt dịu dàng.

"Ta đã biết quỹ tích hành tung cơ bản của tên khốn kia, chuẩn bị ra tay ngay kẻo đêm dài lắm mộng."

Khi nói đến kẻ thù đã bức tử mẹ mình, vẻ mặt Kiều Lập Phu trở nên hung ác, nhưng Hoàng Lâm Nga lại cực kỳ thích dáng vẻ này.

Chồng cũ họ Tiêu ẩn giấu quá sâu, nữ nhân vĩnh viễn chỉ nhìn thấy sự toan tính. Nàng rất si mê dáng vẻ hung ác của Kiều Lập Phu, cho rằng đó là khí phách nam nhân.

"Kiều Lập Phu ở đây à?"

Tô Bình Nam ngẩng đầu nhìn căn phòng mà Trương Nghị chỉ, giọng điệu trầm thấp.

Đêm khuya đường Bình An chẳng có lấy vài ngọn đèn đường chiếu sáng, lại thêm mặt đường gồ ghề đầy chất thải, bước một phát là nước bẩn bắn tung tóe, điều này làm cho không ít người của Cẩm Tú nhíu mày.

"Là ở đây."

Trương Nghị nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiểu Hồng Bào Thiên Nam trong truyền thuyết, giọng điệu hoàn toàn không có sự dã tính thường ngày: "Một nam một nữ. Kiều Lập Phu vừa trở về. Ta chỉ biết ban ngày hắn lượn lờ ở đường Thành Võ, không biết lý do cụ thể."

"Chuẩn bị hành động."

Tô Bình Nam gật đầu, sải bước.

Trong bóng tối, Lưu Đại Tùng vẫn luôn ngẩn người ngồi trong xe với Tô Nhất Nhị rốt cuộc cũng nhìn thấy bên trong chiếc rương không bao giờ rời khỏi người Tô Nhất Nhị là cái gì.

"Súng săn ngắm bắn loại BLASER93 do đế quốc Prussia sản xuất năm 93."

Tô Nhất Nhị nhấn mạnh hai chữ súng săn: "Ưu điểm lớn nhất của nó là có thể tháo rời, còn tiện mang theo. Hơn nữa có ống giảm thanh nên tiếng súng chưa chắc to hơn tiếng rắm của ngươi."

Lời thô nhưng thật, Lưu Đại Tùng tốt nghiệp ngành cổ văn đại học không phản bác được. Còn Tô Nhất Nhị thì vuốt ve nòng súng hẹp dài, vẻ mặt cuồng nhiệt tựa như đối xử với tình nhân.

"Kia là điểm ngắm bắn tốt nhất."

Tô Nhất Nhị không hề khách sáo ra lệnh cho Lưu Đại Tùng được cử tới hỗ trợ: "Dẫn theo vài người dọn chỗ đi, dù sao thứ này cũng quá bắt mắt."

"Ta biết rồi."

Lưu Đại Tùng lắp bắp trả lời, cực kỳ giống lần đầu tiên hắn bước vào nơi làm việc năm đó.

Không trôi chảy nhưng nghiêm túc.

Mặc dù khí thế tàn bạo trên người Tô Bình Nam rất nặng, nhưng suy cho cùng hắn đi theo con đường kiêu hùng, tuy hắn có đủ lòng tin nhưng vẫn tạo cho mình một tầng bảo hiểm thứ hai.

Khoảng cách gần như vậy, với kỹ thuật bắn súng của Tô Nhất Nhị thì bắn chết một tên Kiều Lập Phu không khó hơn bắn chết một con thỏ bao nhiêu.

"Sau khi xong việc chúng ta đi đâu?"

Một nam một nữ trong phòng không biết rằng mình đã không còn lối thoát, vẫn lên kế hoạch cho cuộc sống sau này.

Nhất là Hoàng Lâm Nga, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

Nói không sợ là giả. Sau khi cảm xúc hưng phấn ban đầu khi lưu lạc thiên nhai qua đi, ít nhiều gì Hoàng Lâm Nga cũng hối hận về sự kích động của mình lúc đó.

"Hào Giang."

Hiển nhiên Kiều Lập Phu đã lên kế hoạch: "Có số tiền kia, chúng ta đến đó mở một câu lạc bộ boxing, kinh doanh mấy năm rồi dùng thân phận mới di dân."

Rõ ràng là nam nhân cực kỳ tự tin với khả năng đánh đấm của mình: "Không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, huống chi ta có thể lên sàn đấu đánh boxing. Qua mấy năm sóng gió lặng bớt sẽ nhờ mẹ ngươi dần dần chuyển dời những bất động sản kia, cuộc sống sẽ tốt lên."

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên cắt ngang sự yên tĩnh giữa hai người.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên, Kiều Lập Phu lập tức kéo nữ nhân ra đằng sau bảo vệ, vẻ mặt cảnh giác, cơ bắp toàn thân căng chặt, dễ nhận thấy hắn đã chuẩn bị bùng nổ bất cứ lúc nào.

"Tìm ai?"

Nam nhân hạ thấp giọng. Tiếng gõ cửa quá bình tĩnh, không giống phong cách của cảnh sát. Hắn biết mình là nhân vật nguy hiểm, nếu cảnh sát tìm tới thì nhất định sẽ ra tay dứt khoát, tuyệt đối không khách khí như vậy.

"Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền."

Giọng nói bên ngoài trả lời: "Ngươi cần chịu trách nhiệm về cái chết của ông chủ Tiêu."

Hết chương 1216.
Bình Luận (0)
Comment