"Cảnh sát à?"
Hoàng Lâm Nga lập tức mặt xám như tro tàn, ôm eo Kiều Lập Phu, toàn thân run lẩy bẩy: "Chúng ta tiêu rồi."
"Không phải cảnh sát."
Kiều Lập Phu bình tĩnh hơn. Giọng điệu của đối phương nặng vị giang hồ, điều này thắp lên cho hắn một tia hi vọng.
"Nghe nói ông chủ Kiều được mệnh danh là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Ngươi có gan giết người nhưng bây giờ lại không có gan mở cửa, điều này sẽ khiến các huynh đệ chê cười đó."
Sắc mặt Tô Bình Nam vẫn như bình thường, nhưng vẻ mặt của Đỗ Cửu và Đỗ Thạch lại cực kỳ nặng nề. Nhất là Đỗ Cửu, hắn lấy toàn bộ cơ thể chắn trước Tô Bình Nam, rất sợ trong tay đối phương có súng, đột nhiên làm loạn.
Người có tên, cây có bóng.
Mấy ngày nay hai người bọn hắn đã xem không ít video thi đấu ở thời kỳ đỉnh cao của Kiều Lập Phu, cho nên cực kỳ kiêng dè đối phương.
Tô Bình Nam không có dự cảm rợn tóc gáy vào khoảnh khắc sinh tử, vì vậy hắn ra hiệu cho hai người không cần căng thẳng như vậy, chỉ lẳng lặng chờ đối phương mở cửa.
…
"Nghị ca, ngươi nói xem những người này không cho chúng ta đi theo rốt cuộc là muốn làm gì?"
Tiểu Mãn đứng sau lưng Trương Nghị, chờ ở bên ngoài con hẻm, có hơi buồn chán.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên quan tâm thì đừng quan tâm."
Trương Nghị trả lời rất nghiêm túc.
Từ khi Tô Bình Nam đến Lan thành, hắn rơi vào một trạng thái kỳ lạ.
Nam nhân không ngờ Tiểu Hồng Bào nổi tiếng hung dữ lại trẻ như vậy.
Tài phú và mạng lưới quan hệ là yếu tố tốt nhất để nhìn ra nội tình của một người.
Từ trước đến giờ Trương Nghị chưa từng nghĩ tới người có xuất thân khổ cực giống như mình lại có thể đi đến độ cao này.
Trong khi hắn còn đang tự hào về một chiếc Hào Tước Toàn Báo, hãy nhìn người ta đi!
Xe của đối phương hắn chưa nhìn thấy bao giờ, thậm chí còn chưa từng nghe thấy.
Sau khi tìm hiểu hắn mới biết chiếc xe có logo hình cánh chim kia là Bentley có giá hơn bốn trăm vạn. Thậm chí cấp dưới đi theo đều lái Mercedes-Benz 300. Điều này khiến hắn xấu hổ muốn độn thổ.
Mặc dù Tiểu Hồng Bào không nói nhiều, nhưng khí thế bộc lộ ra lại là thứ hắn luôn mơ ước.
Trương Nghị muốn móc nối quan hệ với tập đoàn Cẩm Tú, ý tưởng này nóng bỏng đến mức có thể đốt cháy bất cứ ai! Vì vậy hắn vô cùng phối hợp, cực kỳ nghiêm khắc với đám nhãi ranh không an phận bên dưới, rất sợ quấy rầy tới đối phương.
...
Cuối cùng cửa cũng mở ra.
Ban đầu Kiều Lập Phu còn chưa chắc chắn, nhưng nội dung câu nói thứ hai của Tô Bình Nam giúp Kiều Lập Phu biết rằng người bên ngoài tuyệt đối không phải cảnh sát.
Là người giang hồ.
Cả Kiều Lập Phu bày ra tư thế phòng bị lẫn Hoàng Lâm Nga sợ hãi ở bên cạnh đều hơi ngẩn ngơ khi nhìn thấy người bên ngoài là Tô Bình Nam từng gặp một lần.
"Sao lại là ngươi?"
Câu hỏi nghi vấn của nam nhân và tiếng hét của nữ nhân vang lên cùng lúc.
"Bởi vì ta đã lấy đồ của Tiêu Nhiên, vả lại ta không kính trọng pháp luật cho lắm."
Tô Bình Nam đảo mắt nhìn cơ thể vạm vỡ của Kiều Lập Phu: "Ngoài ra ta muốn biết ngươi giỏi đánh đấm cỡ nào."
Hiển nhiên Kiều Lập Phu vẫn còn nhớ nam nhân đã làm động tác cắt cổ với mình.
"Ngươi muốn đánh với ta một trận sao?"
Giọng điệu của Kiều Lập Phu có phần khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết chai trên hai tay của Tô Bình Nam, giọng điệu cay nghiệt xen lẫn coi thường: "Ngươi chán sống rồi à?"
Giọng điệu của Kiều Lập Phu lập tức chọc giận đám Đỗ Cửu, nhưng bị Tô Bình Nam ra dấu cản lại.
Trên gương mặt như dao đẽo của Tô Bình Nam nở nụ cười nhẹ, hắn mượn một lời thoại nổi tiếng trong một bộ phim để trả lời.
"Ta tìm ngươi chỉ vì muốn đánh chết ngươi hoặc là bị ngươi đánh chết."
Nam nhân chỉ vào đoàn người đông nghịt bên dưới: "Hình như trong hoàn cảnh này, ngươi không còn lựa chọn nào khác."
Đúng là không còn sự lựa chọn nào khác.
Kiều Lập Phu thừa nhận tên điên vượt đường xa vạn dặm đến tìm mình để đánh một trận này nói đúng.
Hắn có giỏi đánh đấm đến mấy cũng chỉ là con người, không phải một người địch vạn người như trong tiểu thuyết. Đối phương có quá nhiều người, hơn nữa ai cũng vô cùng bưu hãn. Nhất là hai hán tử cao gần hai mét kia, từ tư thế đứng và động tác có thể thấy cực kỳ khó chơi.
Kiều Lập Phu không có lòng tin mình có thể dẫn theo một nữ nhân bình yên thoát khỏi vòng vây của những người này.
Hắn lại đưa mắt nhìn Tô Bình Nam.
Nam nhân vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm, thâm trầm như nước hồ sâu không thấy đáy.
Người này rất giàu có, rất có địa vị, đường đi rất dã tính.
Đây là phán đoán duy nhất của Kiều Lập Phu về Tô Bình Nam.
Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một võ phu, không thể lĩnh hội được nội tình đáng sợ của đối phương từ việc Tô Bình Nam có thể tìm được mình một cách dễ dàng như thế.
"Ngươi thân kiều nhục quý, cần chi phải làm vậy?"
Kiều Lập Phu cười giả lả, chút hung ác cuối cùng trong lòng khiến giọng điệu của hắn hơi cứng nhắc: "Ngươi tha cho ta, xem như ta nợ ngươi một ân tình, sau này ngươi có chuyện gì cần thì ta mặc cho ngươi sai sử."
Tuy hắn khinh thường biểu hiện giả dối, hay nói chính xác hơn là mềm yếu của Tiêu Nhiên trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng hắn vẫn biết rõ mạng giao thiệp và vốn liếng trong tay Tiêu Nhiên. Một ông chủ lớn có thể khiến Tiêu Nhiên hạ mình nịnh nọt như vậy chắc chắn có bối cảnh thông thiên. Ở thời đại này, nhân vật phong vân có thể phất lên không có mấy ai tốt tính, người nào người nấy đều hung ác.
Vì vậy một kẻ cùng đường bí lối như Kiều Lập Phu biết rằng mình không thể đắc tội với loại người này.
"Đánh thắng ta."
Tô Bình Nam đưa ra đáp án. Nam nhân nhìn Kiều Lập Phu lộ ánh mắt hung ác, tiếp tục nói: "Nam nhi đến chết cũng phải đứng thẳng lưng. Lên thiên đường tu kiếp sau thì ngươi không đủ công đức. Xuống địa ngục vào chảo dầu thì ngơi không đủ đạo hạnh. Ta không đánh giá cao về ngươi."