Giọng điệu khinh thường khiến Kiều Lập Phu sôi nóng. Hắn không e dè gì nữa, cứng rắn nói: "Ta đánh chết ngươi là có thể rời đi đúng không?"
"Đúng vậy."
Tô Bình Nam gật đầu.
"Đổi chỗ khác được chứ?"
Kiều Lập Phu lắc cổ, khớp xương kêu răng rắc.
"Được."
Tô Bình Nam nở nụ cười hiếm hoi.
Khi nói chuyện Kiều Lập Phu vẫn còn ôm hi vọng, cho nên hắn không nổi điên làm ra hành động liều mạng.
Thật ra hắn không biết rằng ở một nơi bí mật vẫn luôn có một ánh mắt nhìn chòng chọc hắn. Nếu hắn có bất kỳ hành vi nào đe dọa đến sự an toàn tính mạng của Tô Bình Nam, thì viên đạn sẽ bắn vào chỗ hiểm của hắn không chút do dự.
Làm người phải vững vàng, gặp chuyện phải thẳng lưng.
Đám gia hỏa kiệt ngạo khó thuần dưới trướng tập đoàn Cẩm Tú tuyệt đối sẽ không cho Kiều Lập Phu bất cứ một cơ hội nào đe dọa đến Tô Bình Nam.
Đoàn xe chậm rãi rời khỏi đường Bình An.
Trong quá trình rời đi, Kiều Lập Phu rất phối hợp, cũng rất yên tĩnh. Thậm chí hắn còn an ủi nữ nhân đang khóc thút thít.
"Không sao đâu, lát nữa đánh nhau ta sẽ thừa cơ bắt hắn làm con tin. Chắc chắn ta sẽ làm được. Ta sẽ bảo vệ ngươi bình an."
"Ta tin ngươi."
Hoàng Lâm Nga nức nở đáp.
…
Đây là một nhà kho bỏ hoang.
Nhà máy phân hóa học Lan thành đã đóng cửa nhiều năm, hơn nữa còn cách xa khu đô thị, lại thêm mùi hôi thối bốc lên thời gian dài, cho nên ít người lui tới nơi này.
Đèn pha Bentley chiếu rọi kho hàng sáng như ban ngày.
Tô Bình Nam đã cởi áo vest, nhìn Kiều Lập Phu đang làm các động tác chuẩn bị phía đối diện. Cảm giác bùng nổ, bạo ngược đã lâu không thấy đã trở lại, nam nhân hơi phấn khích.
Vì dã tâm của mình, Tô Bình Nam vẫn luôn kìm chế bản tính. Cho đến tận lúc này, rốt cuộc nam nhân cũng cảm thấy vui sướng khi được thả lỏng.
"Ngươi quen đánh võ trên sàn đấu, khó tránh khỏi một số điều kiêng dè thâm căn cố đế."
Tô Bình Nam nói. Hắn đã bày tư thế xong, cơ bắp toàn thân căng phồng. Nhất là con rồng đen trên lưng trông càng sinh động, tựa như muốn cắn người.
"Vì vậy ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, lần này chúng ta không có quy tắc gì hết. Kết quả chỉ có một, đó là một kẻ nằm ngang, một người đứng thẳng."
Sắc mặt Kiều Lập Phu trở nên nặng nề.
Hắn là tay đấm lão luyện, lập tức nhìn ra Tô Bình Nam là người luyện võ.
Vị vương giả từng đứng trên lôi đài này hít thở sâu mấy hơi, ép mình bình tĩnh lại.
Không thể căng thẳng.
Căng thẳng sẽ làm cho adrenalin tiết nhanh hơn, dẫn đến tình trạng cơ bắp căng cứng. Như vậy sẽ tiêu hao nhiều thể lực, máu chảy nhanh.
Sau khi bình tĩnh lại, Kiều Lập Phu làm một động tác bắt đầu Thái quyền rất tiêu chuẩn. Hai tay giơ lên cao hơn bả vai, một quyền đưa ra đằng trước, một quyền che gò má bên phải.
Đầu gối bên trái cong lên.
Nam nhân chậm rãi gật đầu với Tô Bình Nam: "Lên đi!"
Giờ phút này Kiều Lập Phu không còn là tên hung thủ giết người rơi vào đường cùng nữa, cũng không còn là tên côn đồ bị tiền che mờ mắt, lạc mất phương hướng nữa.
Dường như hắn đã trở lại là chính mình trên sàn đấu vào mấy năm trước.
…
"Tô tổng sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
Lưu Đại Tùng đã biến thành cái đuôi bám theo Tô Nhất Nhị, trán đổ mồ hôi vì căng thẳng.
"Có ta ở đây, Tô tổng vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện."
Tô Nhất Nhị lạnh lùng trả lời một câu.
Nam nhân chậm rãi điều chỉnh tiêu cự kính ngắm bắn, đồng thời lẩm bẩm: "Bóng song song mặt đất, tốc độ gió là 1,8 đến 3,8m/s, khoảng cách hiện tại là 300 m, đạn có đường kính 308, độ chênh lệch là 2,14 cm."
Tô Nhất Nhị mặt đầy vết sẹo nhếch miệng, nhìn Lưu Đại Tùng rồi bổ sung thêm một câu: "Ở khoảng cách này, năm đó ta đạt giải quán quân toàn quân khu đấy."
…
Khi Kiều Lập Phu gật đầu với Tô Bình Nam, Tô Bình Nam lập tức di chuyển.
Một cái chân nhanh như chớp mang theo tiếng gió rít đá vào huyệt thái dương của Kiều Lập Phu.
Bộp!
Kiều Lập Phu phản ứng cực nhanh, hai tay lập tức che đầu. Nhưng chân của Tô Bình Nam có sức mạnh phi thường, sức mạnh truyền đến cẳng tay làm Kiều Lập Phu lùi về sau ba bước mới dừng lại.
Ba bước này cũng làm hắn bỏ lỡ cơ hội đánh trả tốt nhất.
Kiều Lập Phu nhìn Tô Bình Nam, ánh mắt không còn sự coi thường, thay vào đó là vẻ nghiêm túc tột độ.
Tô Bình Nam đã dự đoán được đối phương sẽ lùi về sau.
Kiều Lập Phu luyện tán thủ, có thói quen lùi về sau hoặc là đỡ đòn để phòng thủ, tấn công. Mà Tô Bình Nam ra tay rất cay độc, chính là cái kiểu nhân lúc ngươi yếu thế liền lấy mạng ngươi. Kiểu đánh này đã khắc vào xương tủy nam nhân.
Nam nhân giậm chân, không vì danh tiếng hung ác của Kiều Lập Phu mà bảo tồn thực lực, dứt khoát vung quyền đột phá từ hai cánh tay của Kiều Lập Phu.
Cuộc đọ sức giữa hai dã thú chính thức mở màn.
Một quyền này vô cùng nặng, góc độ cực kỳ xảo quyệt, tốc độ nhanh đến nỗi những người xem cuộc chiến không phản ứng kịp.
Nắm đấm chui vào khe hở giữa hai cánh tay phòng thủ của Kiều Lập Phu giống như rắn độc, đánh mạnh vào cằm hắn.
Đỗ Cửu đứng xem bên cạnh có chút đồng cảm, hít sâu một hơi.
Đây không phải sàn đấu, lão đại cũng không đeo găng tay. Nắm đấm của Tô Bình Nam có sức mạnh lớn cỡ nào, hắn là người biết rõ nhất. Đỗ Cửu dám khẳng định nếu bản thân trúng một quyền này thì sẽ ngất xỉu ngay lập tức, hoàn toàn không có cơ hội lật ngược tình thế.
Kiều Lập Phu không hổ là Kiều Lập Phu.
Những tháng ngày ăn chơi phóng túng không làm cho năng lực chống trả của hắn giảm nhiều. Chỉ có điều hắn tiếp tục bị đánh lùi về sau, mà hai quyền liên tiếp của Tô Bình Nam đều bị hắn dùng cánh tay phải đỡ được.
Hai người đột nhiên tách ra.