Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1219 - Chương 1219. Lên Núi Nhiều Có Ngày Gặp Hổ

Chương 1219. Lên núi nhiều có ngày gặp hổ
Chương 1219. Lên núi nhiều có ngày gặp hổ

Kiều Lập Phu lắc cái đầu choáng váng. Một quyền này đã đánh rách miệng hắn, cơn đau khiến nam nhân như một con sư tử đực nổi điên. Hắn gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm nước bọt dính máu, sau đó nghiêng người, thình lình tông vào Tô Bình Nam. Đồng thời cánh tay phải tạo thành độ cong kỳ lạ ghì lấy cổ Tô Bình Nam. Xem ra đòn tấn công của Tô Bình Nam đã hoàn toàn chọc giận vị vương giả trong lĩnh vực cận chiến này, nam nhân định lấy thương tích đổi thương tích.

Kiều Lập Phu không tin nam nhân tài hùng thế lớn này có năng lực đánh trả siêu việt giống như hắn.

Phải biết rằng không phải ai cũng chịu được nỗi đau đớn khi luyện tập năng lực này, chẳng những phải trả một cái giá cực lớn mà còn tốn rất nhiều thời gian.

Tô Bình Nam cười dữ tợn.

Hắn biết đối phương nghĩ gì, nhưng nam nhân bị khơi dậy dã tính không định nhượng bộ.

Tay trái đỡ đòn, sau đó đá chéo.

Động tác của Tô Bình Nam thậm chí còn có phần tao nhã và thảnh thơi. Kiều Lập Phu giận dữ gào thét. Hắn nhìn rõ quỹ tích chân của đối phương, nhưng hắn không có động tác né tránh.

Hai chân đột nhiên phát lực, dùng vai đỡ đòn.

Bộp!

Cú đá này phát ra âm thanh giòn giã, Kiều Lập Phu bị đá trúng vai, cơ thể lảo đảo.

"A! A!"

Kiều Lập Phu gào thét, rốt cuộc hắn cũng chờ được cơ hội ra tay trước. Sau một kích đỡ đòn đau thấu tim này, nam nhân vẫn tiến đến gần Tô Bình Nam.

Thoắt cái Kiều Lập Phu đã ôm chặt lấy eo Tô Bình Nam. Hắn hét lên, thở hồng hộc, xem ra hắn lại định quật ngã đối phương.

Phải biết rằng sàn kho hàng là nền đổ bê tông chứ không phải nền cao su phòng hộ trên sàn đấu. Nếu như lần này hắn thành công, cổ Tô Bình Nam sẽ bị bẻ gãy!

Biến cố này khiến nhân viên Cẩm Tú có mặt ở đây đều biến sắc.

Tô Nhất Nhị núp trong tối híp mắt lại, ngón tay đặt trên cò súng hơi trắng bệch. Hắn chăm chú nhìn cánh tay của Kiều Lập Phu, một khi đối phương thành công nhấc Tô Bình Nam lên, hắn sẽ bóp cò ngay lập tức.

Trận đấu liều mạng chân thực và tàn khốc như vậy không bao giờ kéo dài giống như quyền anh hoặc là tán thủ trên sàn đấu, thắng bại thường chỉ trong nháy mắt.

Tô Bình Nam phản ứng rất nhanh. Khoảnh khắc bị Kiều Lập Phu ôm chặt, hắn lập tức áp hai cánh tay vào eo.

"Ta đã nói rồi, lần này không có quy tắc."

Nam nhân cười dữ tợn: "Không có đầu óc thì nhất định sẽ chết! Ngươi quá coi thường sức mạnh của ta!"

Khi đấu cận chiến, ngoài kỹ xảo ra còn cần sức mạnh. Mà sức mạnh của Tô Bình Nam vượt quá sức tưởng tượng của Kiều Lập Phu, không thể nào đỡ được.

Tô Bình Nam nói xong, hai khuỷu tay nâng lên, tách hai cánh tay khép chặt của Kiều Lập Phu ra.

Khóe mắt Kiều Lập Phu muốn nứt ra, hắn không tài nào tin nổi đối phương lại dễ dàng giãy ra như vậy.

Trong thoáng chốc, Tô Bình Nam hơi lùi lại, sau đó khuỷu tay phải thúc mạnh vào mắt trái của Kiều Lập Phu.

Một kích này làm cho mắt trái của Kiều Lập Phu nứt toác!

"Nơi này không phải sàn đấu."

Tô Bình Nam gầm lên, sau đó tay trái cấp tốc chộp lấy khuỷu tay phải của Kiều Lập Phu, tay phải giữ cổ tay trái của đối phương rồi đột nhiên dùng lực.

Rắc!

Tiếng gãy xương rợn người vang lên khiến không ít người rùng mình.

Tô Bình Nam không dừng tay. Kế tiếp, hắn ra sức lên gối hai lần liên tiếp, chỗ xương sườn của Kiều Lập Phu cũng phát ra tiếng gãy xương khiến người ta ê cả răng.

Bấy giờ hắn mới buông tay.

Kiều Lập Phu đã từng được ca ngợi là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, giờ đây bủn rủn ngã xuống như một đống bùn nhão.

"Nhạt nhẽo."

Dưới ánh trăng, nam nhân lạnh lùng cất lời. Trong mắt mọi người, hắn giống như ma thần vậy.

Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt đối phương. Bọn hắn biết lão đại giỏi đánh đấm, nhưng không ngờ Tô Bình Nam dốc toàn lực lại đáng sợ đến vậy.

Đỗ Cửu bước đến đưa khăn mặt cho Tô Bình Nam, buông tiếng thở dài.

Lão đại cái gì cũng tốt, chỉ có điều sở thích so đấu hãi hùng này của hắn khiến mọi người không chịu nổi. Ánh mắt thất vọng của lão đại cho thấy nội tâm tàn bạo vẫn chưa được phóng thích hoàn toàn.

"Ta không đánh chết hắn."

Tô Bình Nam thong thả lau sạch đôi tay dính máu: "Chỉ là một tên tội phạm giết người bưu hãn mà thôi, không đáng mạo hiểm."

Mọi người trong kho hàng đồng loạt khom người, bầu không khí cực kỳ trang nghiêm.

Những người được đi cùng đều là người kiệt ngạo, mặc dù bọn hắn không muốn thấy Tô Bình Nam mạo hiểm, nhưng sau khi nam nhân dễ dàng đánh bại Kiều Lập Phu tiếng tăm lừng lẫy, ai nấy đều sinh lòng kính nể.

Kiều Lập Phu đã đặt dấu chấm hết, nhưng giang hồ vĩnh viễn không thiếu kẻ hưu bãn.

Tô Bình Nam từng nói một câu: trộm dựa vào kỹ năng, cướp dựa vào võ nghệ.

Mấy năm qua, nếu xét về tội phạm cướp giật thì ở ba nơi Cảng thành, Hào Giang, thậm chí Quảng thành không thể bỏ qua một cái tên.

Diệp Kế Hoan.

Tên gia hỏa cầm súng AK47 cướp bốn tiệm vàng trên đường Nathan này đã biến ba chữ "xã hội đen" thành danh từ cùng hung cực ác.

Hắn có tiền không?

Không có.

Kẻ chân chính kiếm tiền là đám gia hỏa hỗ trợ tiêu tiền. Bất cứ nghề nào cũng là thiên hạ của kẻ thông minh.

Vì lẽ đó, mặc dù danh tiếng hung hãn của Diệp Kế Hoan có thể giúp hắn nhận được cái giá cao nhất từ công ty tài chính thu mua tang vật, nhưng so với Trương Tử Hào cũng nổi tiếng ở bên ngoài thì hắn chẳng khác gì một thằng ăn mày.

Lên núi nhiều có ngày gặp hổ, Diệp Kế Hoan biết đạo lý này.

Con đường giang hồ không thể đi cả đời.

Do đó, Diệp Kế Hoan vẫn luôn chờ một cơ hội cùng với đám anh em của mình làm một mẻ, khoẻ cả đời.

Hết chương 1219.
Bình Luận (0)
Comment