Cẩm Tú làm việc hết sức cẩn thận.
Sau khi trời sáng, Trương Nghị gặp được nhân vật kiểu mẫu trong lòng mình - Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam.
Nam nhân vẫn phong độ ngời ngời, cho dù đang đứng trong một tiệm mì thì hắn vẫn nổi bật giữa đám đông chen lấn. Còn tên Kiều Lập Phu tiếng tăm lừng lẫy kia?
Trương Nghị rất thức thời không hỏi thăm, mà chỉ tò mò quan sát xung quanh, nhưng không thấy những người hôm qua.
"Không cần nhìn, không phải ta đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng."
Tô Bình Nam chỉ dẫn theo hai người là Đỗ Cửu và Lưu Đại Tùng. Hắn mỉm cười nói với Trương Nghị đang nhìn ngó xung quanh.
"Xin lỗi."
Trương Nghị đã quen thẳng tính đột nhiên hơi lắp bắp, trông vô cùng ngây ngô, hoàn toàn không giống một đại ca đường Bình An, mà giống một thanh niên mới bước chân vào xã hội gặp mặt đại ca hơn.
"Ngụy Lão Hổ vay ta ba trăm vạn, không lãi, kỳ hạn một năm rưỡi. Hắn từ bỏ quyền kinh doanh khu vực cấp một Não Bạch Kim."
Tô Bình Nam ra hiệu cho Trương Nghị ngồi xuống, thậm chí còn gọi cho đối phương một bát mì, sau đó mới nói: "Hắn nói rằng hắn không làm ngành kinh doanh được, vì vậy ta cảm thấy có thể hỏi ý kiến của ngươi."
"Ta tính làm thử."
Trương Nghị không muốn biết sản phẩm Não Bạch Kim này cũng khó, bởi vì Tư Ngọc Trụ quảng cáo rầm rộ ai ai cũng biết.
"Kinh doanh sản phẩm chăm sóc sức khỏe, ngươi có một điểm."
Hiển nhiên Tô Bình Nam từng nghe ngóng bối cảnh của Trương Nghị: "Đủ ác, có lang tính."
Trương Nghị còn chưa kịp trả lời, Tô Bình Nam đã nói tiếp: "Nhưng không đủ linh hoạt, phải học."
"Ta học."
Lúc này Trương Nghị không biết có đôi khi lĩnh vực làm ăn còn phức tạp và cá lớn nuốt cá bé hơn cả giang hồ.
"Trên thương trường thì nói chuyện thương trường. Mấy năm nay Cẩm Tú công thành đoạt đất trong thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe, vì vậy ta dám khẳng định ngươi có thể kiếm tiền an ổn trong hai năm. Nhưng hai năm sau ta muốn ngươi có thể giữ được Lan thành." Ánh mắt Tô Bình Nam sắc bén: "Đừng để ta thất vọng."
"Nhất định."
Trương Nghị biết mình rất may mắn khi lấy được quyền đại lý này, trả lời rất kiên quyết.
"Phát tài rồi thì phải giữ được lòng mình."
Tô Bình Nam nhìn người trẻ tuổi rất giống mình phía đối diện, dịu giọng nói: "Những việc cụ thể về mở rộng sản nghiệp có quy trình chi tiết, Cẩm Tú đã mở lớp huấn luyện nên ta không lo lắng."
Lúc này đầu óc Trương Nghị đã rối tinh rối mù, coi như hắn đã biết tại sao Tô Bình Nam có thể trở thành dân quê quật khởi.
Những lời đối phương nói với hắn có phân nửa là hắn không hiểu.
Trương Nghị đang cố gắng tiêu hóa thông tin thì nghe thấy Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Tốt nhất là đừng làm chung với đám huynh đệ tốt kia của ngươi. Rất nhiều người có thể cùng chém người, nhưng chưa chắc có thể cùng hưởng phú quý."
"Làm ăn là làm ăn, bạn bè là bạn bè."
Đây là câu cuối cùng Tô Bình Nam nói với Trương Nghị.
…
Một bữa sáng đơn giản. Sau khi Tô Bình Nam hiếm khi vì xuất thân của đối phương mà nói thêm vài câu, hắn rời đi.
Trương Nghị đứng ở cửa nhìn nam nhân rời đi, kỳ thực hắn vẫn chẳng hiểu gì hết.
Một năm sau, Tô Bình Nam một câu thành sấm.
Việc kinh doanh của Trương Nghị và Tiểu Mãn càng ngày càng lớn, nhưng lại trở mặt vì sổ sách.
Trương Nghị bị tố cáo trốn thuế không kìm chế được tính cách giang hồ của mình.
Hai người đều rất bưu hãn, Trương Nghị vẫn là đại ca đường Bình An, kết cục là Tiểu Mãn thân trúng trúng năm nhát dao, Trương Nghị bị bắt sau hai ngày bỏ trốn.
Trước khi thi hành án tử hình, Trương Nghị muốn gặp quý nhân trong đời hắn là Tô Bình Nam, nhưng bị từ chối.
"Kẻ địch lớn nhất của một người là chính bản thân mình. Cho dù giàu hay nghèo, không kìm chế được bản thân thì không xứng thành công."
Lúc đó Tô Bình Nam đang cắt băng trong lễ khởi công làng du lịch do tập đoàn Cẩm Tú xây dựng. Sau khi nghe xong, hắn chỉ lắc đầu rồi nói một đoạn như thế.
…
Kiều Lập Phu sa lưới, người bắt hắn không phải cảnh sát Lan thành mà là Lưu Thành Công dưới trướng Diệp lão tứ, vị cảnh sát Cảng thành dẫn đội bắt người. Nam nhân vớ được công trạng từ trên trời rơi xuống này cười không khép được miệng.
Không biết Kiều Lập Phu và Tô Bình Nam đã đạt được thỏa thuận gì mà khai là tất cả vết thương trên người là do nhảy lầu trong quá trình chạy trốn.
Kiều Lập Phu biết mình khó tránh khỏi cái chết, cho nên thẳng thắn khai hết toàn bộ những gì liên quan đến vụ án. Đến tận lúc này phía cảnh sát mới biết trong quá trình chạy trốn bọn hắn đã giết một tài xế taxi vì suýt bị bại lộ.
"Đừng đợi vết thương của ta lành rồi mới xử tử hình."
Khi hỏi Kiều Lập Phu có yêu cầu gì, vị thiên vương boxing này chỉ nói một câu: "Lãng phí nhân lực vật lực, chết sớm đầu thai sớm."
Sau khi nam nhân chết, người ba chất phác và em trai của hắn chuyển hộ khẩu về quê ở nông thôn. Một căn nhà khí phái và chiếc ô tô đắt đỏ đã vả mặt rất nhiều đồng hương chê cười bọn hắn.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Quan điểm của rất nhiều người dân nông thôn rất trực tiếp và thực dụng. Người đã chết nhưng gia sản còn đó, vậy thì không lỗ. Có thể nói Kiều Lập Phu đã giữ kín bí mật cuối cùng để đổi lấy cuộc sống an hưởng tuổi già cho ba mình.
Nam nhân bị thi hành án tử hình ngay lập tức. Hoàng Lâm Nga bị tuyên án vô thời hạn đã phát điên.
Vụ án của Tiêu Nhiên gây tiếng vang lớn trong xã hội.
Nạn nhân là tỷ phú, mà hung thủ một người từng là minh tinh quyền anh, một người là vợ cũ có gia sản bạc triệu. Báo chiều Thâm thành thích nhất là tư liệu sống hay ho như vậy. Bọn hắn nhanh chân đi trước, lập tức chú ý đến đề tài này.
Bởi vì Kiều Lập Phu đã chết, phóng viên báo chiều Thâm thành chỉ có thể phỏng vấn hồng nhan họa thủy nở nụ cười khuynh thành có thể khiến cho tỷ phú và thiên vương quyền anh huyết chiến trong truyền thuyết.
Xã hội này đã quen thói bịa đặt tin đồn.
Nhiều người cho rằng cái chết của Tiêu Nhiên là vì hai người tranh giành tình nhân. Phóng viên cứ tưởng là Hoàng Lâm Nga có dung nhan tuyệt sắc.
Nhưng khi gặp mặt, nàng hoàn toàn thất vọng.