Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1221 - Chương 1221. Gặp Hàn Linh

Chương 1221. Gặp Hàn Linh
Chương 1221. Gặp Hàn Linh

Phóng viên chỉ nhìn thấy một nữ nhân có ngoại hình khô khan, thần sắc ngây dại, gương mặt chẳng liên quan gì đến hai chữ xinh đẹp.

"Ngươi có hối hận không? Ngươi giàu có như vậy, đời này có thể sống tốt hơn rất nhiều người, tại sao ngươi lại lựa chọn đi theo Kiều Lập Phu lưu lạc thiên nhai?"

Cuối cuộc phỏng vấn, phóng viên hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất.

"Bởi vì hắn thật lòng thương ta, không có ai đối xử với ta giống như kẻ liều mạng trong miệng ngươi. Vì vậy ta không hối hận."

Hoàng Lâm Nga nhìn vị phóng viên lộ vẻ châm chọc, nhếch miệng nói: "Ba ta từng là bí thư chi bộ. Tiêu Nhiên vì hộ khẩu Thâm thành đã lợi dụng uy vọng của ba ta, cưới người phụ nữ không xinh đẹp là ta."

"Ánh mắt Tiêu Nhiên nhìn ta giống như nhìn một con lợi nái. Ánh mắt ba mẹ trước giờ chỉ đặt trên người em trai ta. Không ai quan tâm đến sự sống chết của ta."

Nữ nhân cũng dùng ánh mắt châm chọc nhìn cô phóng viên không giấu được vẻ kinh ngạc. Nàng nở nụ cười xinh đẹp, gương mặt bình thường kia trông có phần quyến rũ: "Ngươi cũng là nữ nhân, ngươi cũng sẵn lòng lưu lạc thiên nhai với một nam nhân giết người vì ngươi đúng không?"

Phóng viên im lặng rất lâu.

Cuộc đời của Hoàng Lâm Nga bị hủy hoại bởi tình yêu. Hàn Linh cũng thế.

Hàn Linh chia tay với Tiêu Nhiên đã tròn sáu năm, nhưng vẫn khắc cốt ghi tâm hồi ức về nam nhân này.

Nàng quen Tiêu Nhiên từ lúc mới lớn, dâng hiến thanh xuân và tất cả cho nam nhân vẫn luôn khát vọng thành công này, nhưng tiếc là nàng không nhận được gì cả.

Hiện tại Hàn Linh làm giáo viên trung học ở một thị trấn nhỏ, ngoài ra còn kiêm chức giáo viên bổ túc.

Đến thị trấn nhỏ này là sự lựa chọn của chính Hàn Linh.

Thứ nhất, nơi này cách Thâm thành đủ xa, hơn nữa trình độ học vấn của nàng rất cao, có thể dễ dàng tìm được công việc nuôi gia đình.

Thị trấn mà, chi phí sinh hoạt rất thấp.

Hàn Linh cứ sống ngơ ngơ ngác ngác qua ngày.

Không có ai biết nữ nhân trông có vẻ già nua này hồi xưa là nữ thần làm toàn trường xôn xao.

Nàng từng phá thai ba lần vì Tiêu Nhiên, điều này khiến nàng mất khả năng sinh sản. Đương nhiên sau khi chia tay với Tiêu Nhiên, nữ nhân không có ý định lập gia đình nữa.

Cuộc sống hàng ngày của nàng rất bình thản, còn hơi khô khan.

Nhưng Hàn Linh không thay đổi suy nghĩ của mình. Nếu không phải căn bệnh mãn tính của mẹ nàng cần tiền thuốc men, vả lại người già lớn tuổi cái gì cũng cần tiền, thì chưa chắc nàng sẽ làm thêm ở lớp bổ túc.

Bởi vì đối với Hàn Linh, ý nghĩa của sinh mệnh đã biến thành chỉ cần sống là được, mỗi tháng kiếm được ba trăm hay sáu trăm, số tiền chênh lệch không có ý nghĩa thực tế cho lắm.

Đã ba năm rồi nàng không mua cho mình một chiếc áo mới, không dùng đồ trang điểm. Làn da đã từng mềm mại căng mọng như minh tinh giờ đây đã già nua khiến người ta thương cảm.

"Trong đề này có ba chỗ khó. Thứ nhất là sử dụng định lý Pitago nhiều lần, lại thêm..."

Hàn Linh viết chữ bằng phấn rất đẹp, tựa như dung mạo của nàng hồi trẻ.

Tiếng chuông tan học vang lên, nữ nhân ngừng giảng bài, dáng vẻ đờ đẫn.

Sáu năm rồi, nữ nhân lại mơ thấy nam nhân từng hứa hẹn sẽ trao cho nàng cả đời.

Khuôn mặt nam nhân dính đầy máu, trông rất đáng sợ, nhưng nữ nhân lại mừng như điên. Nàng không để ý nam nhân đã biến thành bộ dạng gì, điều nàng quan tâm là nam nhân đã chịu đến tìm mình.

Đáng tiếc đây chỉ là một giấc mơ.

Hàn Linh đã rời khỏi thành phố ấy rất lâu rồi. Nàng rất ghét Thâm thành, ghét sự phồn hoa của nơi ấy, ghét cái nơi lạnh lùng chỉ có sắt thép bê tông không có tình yêu ấy.

Ở đó tiền là tất cả.

Giấc mơ bất chợt khiến Hàn Linh có dự cảm không lành. Nàng không biết Tiêu Nhiên đã thành công hay chưa, nhưng trực giác mách bảo rất có thể là hắn đã xảy ra chuyện. Bỗng nhiên, từng đoạn ký ức trong lúc hai người bên nhau bất giác hiện ra trong đầu nàng, khiến nàng hoang mang luống cuống.

"Ta rất nghèo, nhưng ta yêu ngươi."

Nhớ tới lời tỏ tình của nam nhân hồi đó, nữ nhân bất giác rơi lệ.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm đánh thức Hàn Linh đã ngây ngốc hồi lâu.

"Ngươi tìm ai?"

Hàn Linh nhìn mấy hán tử vặt vest phẳng phiu, tuyệt đối không phải người của thị trấn này, trái tim đập dữ dội.

Nàng đã sống ở Thâm thành ba năm.

Xinh đẹp, có bằng cấp, cho nên khởi điểm công việc lúc đó của nàng không thấp, nàng cũng rèn luyện được mắt nhìn.

Ở thị trấn này không có ai nỡ mặc vest Armani có giá ít nhất nghìn tệ.

"Ngươi là Hàn Linh phải không?"

Một hán tử lễ phép nói: "Xin hỏi ngươi có quen biết Tiêu Nhiên, Tiêu tổng của công ty Quân Đạt không?"

"Tiêu tổng?"

Nghe thấy cách gọi này, Hàn Linh hơi muốn khóc.

Xem ra nam nhân vứt bỏ mình để theo đuổi ước mơ cuối cùng đã thành công.

"Ta là Hàn Linh, nhưng ta không quen Tiêu Nhiên."

Hàn Linh gật đầu: "Chắc là các ngươi tìm nhầm người rồi, bây giờ có rất nhiều trùng tên trùng họ."

Đột nhiên nữ nhân cảm thấy với dáng vẻ này của mình mà gặp lại hắn thì có ý nghĩa gì? Vì vậy nàng nói dối.

"Tiêu Nhiên đã chết."

Tô Bình Nam nhìn nữ nhân hơi già nua trước mặt, thản nhiên cất lời.

Tìm Hàn Linh không dễ.

Chẳng ai ngờ được để rời xa Thâm thành, nữ nhân này lại trốn đến một thị trấn nhỏ ở Hải Châu.

Cuốn nhật ký kia ghi lại cuộc đời của Tiêu Nhiên.

Mặc dù Tô Bình Nam không tán thành với rất nhiều lý tưởng làm việc của Tiêu Nhiên, nhưng hắn vẫn tán thưởng nam nhân bắt đầu làm từ nhân viên bán mỹ phẩm, có thể từng bước gây ảnh hưởng tới Diệp lão tứ này.

Thành bại luận anh hùng.

Tiêu Nhiên không phải người giang hồ, mà là thương nhân rất thành công. Dựa theo quỹ tích phát triển của hắn, nếu hắn không chết thì bảng xếp hạng phú hào ngày sau chưa chắc không có tên hắn.

Tô Bình Nam đã đọc hết cuốn nhật ký của Tiêu Nhiên. Dù sao cũng tiện đường, đột nhiên hắn nảy ra ý định muốn gặp nữ nhân này.

Hắn cực kỳ có dã tâm, làm việc bá đạo, thật sự không hiểu được tình yêu của Tiêu Nhiên, trái lại hắn cảm thấy hứng thú.

Hết chương 1221.
Bình Luận (0)
Comment