Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1222 - Chương 1222. Không Hiểu Được Tình Yêu

Chương 1222. Không hiểu được tình yêu
Chương 1222. Không hiểu được tình yêu

Câu nói này của Tô Bình Nam đã xé rách lớp ngụy trang của Hàn Linh.

Cơ thể lảo đảo, ánh mắt trống rỗng tràn đầy vẻ không dám tin: "Tiêu Nhiên chết rồi ư?"

"Đúng vậy."

Tô Bình Nam gật đầu: "Ta không thích nợ ơn người khác, nhưng ta lấy đồ của Tiêu tổng nên đến đây giúp hắn hoàn thành nguyện vọng."

"Hắn chết như thế nào?"

Nữ nhân không quan tâm tới nguyện vọng của Tiêu Nhiên, lập tức hỏi nguyên nhân cái chết của nam nhân kia.

"Bị đánh chết."

Trong mắt nữ nhân, dáng vẻ bình tĩnh của Tô Bình Nam trở nên lạnh lùng dị thường: "Nhưng chắc là không đau đớn gì, đối phương chỉ đấm một phát đã lấy mạng hắn."

Sau khi xác định nam nhân đã chết, nữ nhân mặt cắt không còn giọt máu.

"Nơi này rất đơn sơ, xin lỗi."

Để tiện nói chuyện, hai người tìm một quán cơm nhỏ chuyên phục vụ sinh viên, nhưng câu này của Hàn Linh là lời thật lòng.

Nàng vẫn chưa đánh mất trực giác nhạy bén hồi ở Thâm thành. Tô Bình Nam mang lại cho Hàn Linh cảm giác rất đáng sợ. Ánh mắt của nam nhân vừa sắc bén vừa sâu thẳm như giếng khơi. Từ thái độ của những người đi theo có thể thấy người này không dễ giao tiếp.

Nam nhân này không giống kiểu người sẵn lòng ngồi cùng mình ở tiệm cơm nhỏ.

Trực giác của nữ nhân rất chính xác.

"Hắn để lại cho ngươi mười triệu."

Tô Bình Nam đi thẳng vào chủ đề: "Ta nợ hắn vài thứ, vì vậy ta đảm bảo sự an toàn cho số tiền kia, đồng thời chuyển nó đến tay ngươi mà không có vấn đề gì phát sinh."

Hàn Linh sững sờ.

Ở niên đại này, mười triệu tuyệt đối là một khoản tiền lớn. Nhất là đối với một nữ nhân có tiền lương chưa tới ba trăm tệ.

"Hắn thành công rồi ư?"

Nữ nhân lẩm bẩm.

Hàn Linh biết tại sao lại là mười triệu.

Vào đêm giao thừa pháo hoa đầy trời, nam nhân từng nói: "Bất kể tương lai ta có xuống địa ngục hay không, ta đều cho ngươi cơm no áo ấm cả đời."

"Cơm no áo ấm?"

Hàn Linh vẽ vòng vòng lên ngực Tiêu Nhiên: "E là phải có một triệu đó. Chúng ta phải kiếm đến bao giờ chứ?"

"Một triệu quá ít, ta kiếm cho ngươi mười triệu."

Chàng thanh niên Tiêu Nhiên hồi ấy một tháng chỉ kiếm được bốn trăm tệ, khí phách nói.

"Thành công?"

Câu trả lời của Tô Bình Nam rất tàn khốc, hắc lắc đầu: "Hắn chết trên con đường thành công. Ta và hắn không phải bạn bè, ta đến để trả lại một ân tình cho hắn. Ngoài ra ta rất tò mò một nữ nhân như thế nào có thể khiến Tiêu Nhiên bò từ tầng chót lên vị trí hiện tại vẫn nhớ mãi không quên."

Tô Bình Nam nhìn thẳng vào nữ nhân đang bối rối: "Con người phải ăn cơm, ăn mặc ở đi lại, sinh lão bệnh tử cái gì cũng cần tiền. Tiêu Nhiên rất xem trọng ngươi, mà ta thì không. Vì vậy ngươi chỉ có thể lấy được mười triệu trong số tài sản của Tiêu Nhiên, số tiền còn lại của hắn tất nhiên sẽ bị những con cá mập khác phân chia, nhưng chuyện này không còn liên quan gì đến ngươi."

Dứt lời Tô Bình Nam đưa cuốn sổ và chiếc nhẫn được Tiêu Nhiên giữ gìn rất tốt cho đối phương.

Nội dung cuốn nhật ký khiến Hàn Linh rơi lệ. Nữ nhân gật đầu rất kiên quyết.

Nàng không tham.

Huống chi nam nhân này bình tĩnh đến đáng sợ, điều này khiến Hàn Linh hơi sợ hãi.

Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Việc cuối cùng, ta cần thương hiệu công ty Quân Đạt. Lúc đó các ngươi vẫn chưa chia tay, hiện tại quyền sở hữu thương hiệu vẫn nằm trong tay ngươi."

Hàn Linh kinh ngạc.

Nàng nhớ cái tên này. Thời điểm đăng ký thương hiệu này, nàng vừa mới tốt nghiệp đại học, hai người chạy vạy chỗ họ hàng xa gần ba tháng mới xử lý xong.

Lúc đó thương hiệu này chứa đựng toàn bộ hi vọng của hai người bọn hắn.

"Đừng thử từ chối ta."

Tô Bình Nam cười khẽ, nhưng trong mắt không hề có ý cười.

"Được."

Hàn Linh không biết rõ giá trị của thương hiệu có danh tiếng nhất định ở phương Nam này. Sau khi ký hợp đồng chuyển nhượng, nữ nhân đột nhiên hỏi: "Ngươi giúp ta lấy mười triệu vì thương hiệu này sao?"

"Không phải. Cho dù ngươi không có gì cả, ta vẫn đưa mười triệu này cho ngươi."

Tô Bình Nam trả lời rất nghiêm túc, thậm chí còn nói lý do.

"Nhưng ngành nào có quy củ của ngành đó, mạnh được yếu thua là quy tắc của thương trường, ta chỉ tuân thủ quy tắc mà thôi."

Tô Bình Nam lắc đầu, đưa ra đáp án của mình: "Thật ra ta không muốn chen chân vào lĩnh vực hóa chất phục vụ sinh hoạt cho lắm, nhưng ta nhất định phải lấy được một vài thứ. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể là đồng loại trong mắt các ông trùm khác đang phân chia sản nghiệp của Tiêu Nhiên."

Người trong giang hồ thân bất do kỷ.

Trong đầu nữ nhân nhảy ra tám chữ này. Nàng tin tưởng Tô Bình Nam nói thật. Nam nhân trước mặt ngồi thẳng lưng, khí thế bức người, kiểu người này không thèm bắt nạt nàng.

Hai bên tạm biệt nhau.

Bởi vì thị trấn này ở phương bắc, gió tháng ba không nhỏ. Tô Bình Nam lắc đầu nhìn theo bóng lưng nữ nhân gian nan đi trong gió lớn.

Có lẽ hắn vĩnh viễn không hiểu được tình yêu.

Dã tính trong máu khiến nam nhân vĩnh viễn không hiểu được tại sao Tiêu Nhiên lại nhớ mãi không quên một nữ nhân tiều tụy, thậm chí hơi tự ti.

Tô Bình Nam không hiểu ái tình, Diệp Kế Hoan - trợ thủ mà Trương Tử Hào đang cố gắng tìm kiếm cũng không hiểu.

Nếu dùng một từ để đánh giá nam nhân tên Diệp Kế Hoan này, trong đầu rất nhiều người sẽ nhảy ra hai chữ: tội phạm.

Sáu năm trước Diệp Kế Hoan cướp năm tiệm vàng đường Nathan, từ đó nổi tiếng. Đặc biệt là sau khi hình ảnh nam nhân cầm khẩu súng AK47, một mình đánh bại mười sáu cảnh sát được phát tán, Diệp Kế Hoan càng thêm nổi tiếng.

Vẫn chưa hết.

Ba ngày sau, Diệp Kế Hoan cùng với bảy đàn em tiếp tục cướp ba tiệm vàng trên đường Đại Bộ. Cả quá trình đạn bay vèo vèo. Theo tư liệu mà cánh truyền thông lấy được, đám người Diệp Kế Hoan nổ súng hơn ba trăm phát, không coi cảnh sát Cảng thành ra gì.

Vì vậy Diệp Kế Hoan bị Cảng thành phát lệnh truy nã khẩn cấp. Thậm chí lão đại Hứa Thất An còn treo thưởng ba triệu.

Tiếc là lúc này dường như tam giáo cửu lưu không mấy hứng thú, giữ kín tin tức liên quan đến Diệp Kế Hoan, rất nhiều người thán phục hắn.

Hết chương 1222.
Bình Luận (0)
Comment