Chủ nhiệm Đại Lưu là một nam nhân kiểu cũ, một nhân vật tiêu biểu học hành xuất sắc và trở thành quan chức. Hiện tại hắn chuẩn bị về hưu, vô dục vô cầu, cộng thêm hắn là chiến hữu cũ của ông chủ Mạnh, vì vậy hắn là người cởi mở nhất.
Sau khi thuật lại một vài điển cố liên quan đến Hầu Nhi Tửu, rốt cuộc bầu không khí trên bàn rượu đã trở nên sôi động hơn, không còn buồn tẻ như lúc đầu.
“Xưa kia trên đất Tây Sơn có một khu rừng, chính là nhà máy sản xuất mì. Theo lời người xưa nói, nơi đó có rất nhiều khỉ. Sau khi xây dựng nhà máy mì, không hiểu vì sao chúng lại biến mất. Luôn có một cái giá phải trả cho sự phát triển.”
Sau bảy quẹo tám rẽ, lão Lưu vừa nói ra câu nói này, Tô Bình Nam lập tức bừng tỉnh.
Tây Sơn có khỉ?
Ta nhổ vào!
Tô Bình Nam nhếch miệng, có thể nói là vô cùng bội phục năng lực kể chuyện của lão Lưu.
Khỉ?
Trước kia, ngay cả chim cũng không thèm ị nơi đó, làm gì có khỉ? Trước đó nữa chỉ có thổ phỉ hoành hành bá đạo, còn không phải nhà máy sắt thép phương Bắc đã khiến nơi đó nổi tiếng hơn sao?
Gần đây, trọng điểm chú ý của Tô Bình Nam đều là những người tàn nhẫn. Bây giờ, tâm trạng đang thả lỏng, Tô Bình Nam hứng thú tiếp tục lắng nghe lão Lưu khoác lác.
Hắn muốn nhìn xem nếu hắn không tiếp lời, người này quay xe kiểu gì.
Lưu Đại Tùng bưng trà rót nước, khóe mắt luôn chú ý ông chủ của mình. Hắn theo ông chủ Hoàng nhiều năm như vậy, mặc dù so với ông chủ Mạnh, tư lịch của ông chủ Hoàng hơi cạn nhưng trên cơ bản vẫn giống nhau, có thể nói là biết tất cả mọi thứ.
Thấy lông mày của Tô Bình Nam nhướng lên, Lưu Đại Tùng lập tức hiểu đề tài này của lão Lưu có vấn đề. Phương diện nhìn mặt gửi lời của hắn quả nhiên có thiên phú dị bẩm, lập tức dời sang chủ đề khác.
Ông chủ Mạnh im lặng.
Hiện tại, có thể nói hắn là phụ mẫu của toàn bộ Thiên Nam. Không quản lý việc nhà thì không biết giá của củi gạo dầu muối như thế nào. Tập đoàn Cẩm Tú làm không tệ, chính quyền Thiên Nam cũng không muốn mất mặt.
Nhưng ai mà không muốn tiến thêm một bước?
Việc di dời nhà máy cơ khí Sắt thép Phương Bắc đã hoàn thành, một doanh nghiệp khổng lồ với ba trăm hai mươi ngàn người, điều này lập tức khiến Tây Sơn trở thành vùng đất hot nhất Thiên Nam.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, giá đất ở đó tăng gấp mấy chục lần.
Chính quyền rất phấn khởi. Ai cũng biết mảnh đất này nếu biết tận dụng sẽ có cơ hội phát triển tốt như thế nào.
Hơn nữa nhà máy cơ khí Sắt thép Phương Bắc hứa hẹn nếu giành được mảnh đất này, bọn hắn sẽ mở rộng thêm hai dự án với chi phí không dưới một tỷ nhân dân tệ, dự kiến sẽ tạo ra tới năm mươi ngàn việc làm!
Với hai dự án này, Thiên Đô sẽ mở ra một bước phát triển nhảy vọt. Một đám ban ngành có liên quan làm sao mà ngồi yên được?
Kích động thì kích động, nhưng khi cán bộ kiểm tra hồ sơ thì ai nấy như chết lặng.
Mảnh đất lớn của nhà máy mì có giá trị nhất đã được bán đấu giá như một tài sản không hiệu quả thuộc sở hữu nhà nước vài năm trước. Người phụ trách công việc lúc đó chính là phó chủ tịch tỉnh Lý, hiện tại hắn đã đến một ban ngành quan trọng nào đó ở Thịnh Kinh, còn có chủ tịch Tống đứng đầu Thiên Đô hiện tại.
Không có gì sai với chương trình, không có vấn đề gì.
Sau khi nhìn thấy quyền sở hữu đất đai, một số đại nhân vật hay kêu gào phát triển Thiên Nam, bồi thường đầy đủ để nền kinh tế cất cánh lập tức ngậm chặt miệng.
Hồ sơ giấy trắng mực đen rất rõ ràng.
Tập đoàn Cẩm Tú.
Người đại diện pháp lý Tô Bình Nam.
Không đề cập đến những ảnh hưởng khác, mọi người đều ngưỡng mộ khả năng biến đá thành vàng và đầu óc kinh doanh nhạy bén của Tô Bình Nam.
Nhìn vào chi phí thu hồi đất và tầm nhìn của Tiểu Hồng Bào trong những năm gần đây, theo cách nói đơn giản của An mập chính là thần tài phụ thể, ông trời ban thưởng cơm ăn mà thôi.
Mảnh đất giành được với giá hơn hai triệu giờ được ước tính một cách thận trọng là sáu trăm triệu!
Sáu trăm triệu?
Con số này đủ hù dọa tất cả mọi người.
Lư Kiến Thiết đến hỗ trợ phát triển kinh tế đã tổ chức sáu cuộc họp làm việc liên tiếp, cố gắng tìm cách phá vỡ tình hình
Hắn rất quen thuộc tập đoàn Cẩm Tú. Nhưng tính cách của Tô Bình Nam cao ngạo, hai bên không có qua lại quá nhiều, cộng thêm thời gian hắn đến quá ngắn, cho nên hắn không biết sự kiêng kỵ của mọi người đối với tập đoàn Cẩm Tú.
Sáu cuộc họp, nhưng chỉ cần đề cập đến bốn chữ tập đoàn Cẩm Tú, ngoại trừ hắn ra, tất cả đều biến thành câm điếc.
Nói đùa cái gì vậy?
Tô Bình Nam làm việc cay độc đã sớm xâm nhập lòng người. Người ta làm việc hợp pháp, ngươi lại muốn tập đoàn Cẩm Tú lên đường?
Không ai muốn ra mặt tự tìm xui xẻo cả.
Ông chủ Lư vốn không chịu phục ông chủ Mạnh. Tất cả mọi người đều vì sự phát triển của Thiên Nam. Ông chủ Mạnh cũng biết rõ điều này mang lại cho mình lợi ích lớn bao nhiêu.
Thế mới có bữa tiệc ngày hôm nay.
Ông chủ Mạnh dự định ép tập đoàn Cẩm Tú một chút. Hiện tại, tập đoàn tư nhân Cẩm Tú đã là đầu tàu xứng đáng và là lực lượng đóng thuế chính, bên cạnh đó vẫn đang phát triển mạnh mẽ các doanh nghiệp dựa trên công nghệ. Đây là máu là thịt, đánh không được thì chỉ có thể thương lượng.
Ông chủ Mạnh cũng nhìn thấy rõ phong cách hành sự mà Tô Bình Nam cố ý tạo nên. Ai biết được tên điên này có thẹn quá hóa giận, di dời sang chỗ khác hay không.
Cái đó gọi là cẩn thận từng li từng tí.
Ông chủ Mạnh tự kìm chế thân phận, chậm rãi thưởng thức đồ ăn. Còn chủ đề của ông chủ Lưu thì cứ xoay quanh phong cảnh Tây Sơn. Phương Đường đóng một vai phụ ưu tú. Lưu Đại Tùng biến thành kẻ câm điếc, còn Tô Bình Nam thì chỉ mỉm cười không nói câu nào.
Bầu không khí trên bàn rượu quỷ dị khó tả.