Ăn một mình khó mập, Tô Bình Nam hiểu đạo lý này. Cho nên, hắn không ngại nhận một số vốn từ nhà nước. Vì thế thái độ của ông chủ Mạnh rất quan trọng.
Muốn cướp đoạt toàn bộ Đông Nam Á, phương diện kỹ thuật là chuyện của Tần Tử Khâm. Còn một số chuyện khác bên trên sẽ do Tô Bình Nam cân nhắc.
Cây có mọc thành rừng thì gió vẫn thổi bật rễ.
Ở đất nước mà lòng trung nghĩa đã thịnh hành trong năm nghìn năm này, đôi khi nổi tiếng không phải là điều tốt.
Xét về tuổi tác, sự nghiệp của ông chủ Mạnh cơ bản đã chạm trần, không thể leo lên được nữa, nhưng lão đầu tử vẫn duy trì tác phong thanh liêm thường ngày.
Nhẹ nhàng và đơn giản, mỗi người một xe, có đôi khi ngay cả thư ký phụ trách cuộc sống cũng không mang theo. Phong cách giản dị này tuy bị nhiều người giễu cợt, cho là phô trương nhưng ông chủ Mạnh vẫn làm theo cách riêng của mình.
Bất kể là giả vờ hay là xuất phát từ đáy lòng, điều này vẫn khiến cho mọi người sinh lòng kiêng kỵ. Bởi vì rất nhiều chuyện là mạo hiểm đối với mọi người nhưng hắn lại làm rất thuận lợi.
Tuy nhiên, những gì hắn làm đã khiến cho những người bình thường có thiện cảm với hắn, rất nhiều người bắt đầu bắt chước. Nhưng ông chủ Mạnh vẫn là một điều gì đó khác biệt ở Thiên Đô, thậm chí cả Thiên Nam.
…
Địa điểm ăn cơm lần này không vì Tô Bình Nam mà thay đổi, là một nhà hàng súp cá lâu đời.
Phòng riêng duy nhất, không có nhiều người.
Ông chủ Mạnh, thư ký Phương Đường, còn có chủ nhiệm Trương.
Nhìn Tô Bình Nam tranh thủ thời gian đến tham dự, ông chủ Mạnh mỉm cười lên tiếng: “Cái giá của ngươi đúng là đủ lớn. Mặc dù nói là bữa cơm cá nhân, nhưng ngươi lại để cho mấy lão đầu tử chúng ta chờ ngươi.”
“Để cho Hiểu Hiểu đến Thịnh Kinh bồi dưỡng là chủ ý của ngươi hay là chủ ý của nàng vậy? Ngươi nên cản nàng lại mới đúng chứ?”
Ông chủ Mạnh mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn nhìn qua giống như một lão nông dân kiếm ăn từ đất.
“Thiên Đô quá nhỏ, nàng có cơ hội lên một sân khấu lớn hơn, tại sao lại ngăn cản?”
Bước vào cửa phòng, Tô Bình Nam ra hiệu cho Lưu Đại Tùng đặt một bình rượu không có tên lên bàn, vừa cười vừa nói.
Đặt bình rượu xuống, Lưu Đại Tùng lau mồ hôi.
Không phải mệt mà là căng thẳng.
Vật hiếm thì quý. Hắn biết giá trị của bình rượu này. Nếu làm bể, đánh chết hắn cũng không bồi thường nổi.
Hai người nói chuyện với nhau giống như bàn việc nhà. Điều này khiến cho bầu không khí trong phòng bao có chút quái dị. Tô Bình Nam không có sự cường thế như ngày thường, ông chủ Mạnh cũng hòa ái hơn nhiều. Thư ký Phương Đường khó có dịp đi theo ông chủ Mạnh như bị sét đánh trúng.
Ông chủ Mạnh nhìn qua giống như một lão nông, làm sao hắn có thể đi đến vị trí hiện tại nếu không có thủ đoạn?
Trong chính quyền không phải là không có lời đồn về quan hệ giữa Mạnh Hiểu Hiểu và Tô Bình Nam, nhưng rất nhanh đã bị dập tắt dưới trọng quyền của ông chủ Mạnh.
Cho nên mọi người đều cho rằng đây chính là vảy ngược của ông chủ Mạnh. Nhưng từ tình huống trước mắt có thể thấy rõ ràng quan hệ giữa hai bên rất gần gũi. Điều này khiến cho Phương Đường có trái tim nhạy cảm không mò ra được quan hệ cụ thể giữa hai người.
“Ta biết mình đến muộn, cho nên cố ý mang theo Hầu Nhi Tửu trong truyền thuyết đến xin lỗi.” Tô Bình Nam chỉ vào cái bình: “Bảo bối của Tiểu Lại tổng ở Phúc thành. Hiện tại ta cũng không còn nhiều, ở Thiên Nam này chỉ có ông chủ Mạnh mới đáng giá cho ta lấy ra mà thôi.”
“Ngươi qua lại rất gần với cháu của Lại gia sao?”
Không giống như những người còn lại chú ý đến Hầu Nhi Tửu, ông chủ Mạnh nhướng mày hỏi một câu.
Ở một thời không khác, Tô Bình Nam biết rất rõ những gì mà Đại, Tiểu Lại tổng đã trải qua. Nhìn biểu hiện của ông chủ Mạnh, hắn lập tức hiểu ra hai người kia rất có thể đã bại lộ, đồng thời cấp trên còn đánh giá lại mối quan hệ với ông chủ Mạnh một lần nữa.
Nước rất sâu.
“Là bạn nhưng không có giao dịch kinh doanh.”
Tô Bình Nam trả lời đến giọt nước không lọt: “Rượu này là quà gặp mặt Tiểu Lại tổng tặng ta. Về sau ta cũng đã tặng lại một số thứ xem như đáp lễ.”
“Thứ này không lưu thông nên không có giá cả. Không có giá cả đôi khi đại diện cho không đáng tiền.”
Ông chủ Mạnh nói xong liếc mắt nhìn Tô Bình Nam một cái. Thấy Tô Bình Nam nheo mắt, hắn mới khẽ gật đầu chuyển sang chủ đề khác.
“Bảo lão Hạ mang thức ăn lên."
Ở đây đều là nhân tinh. Mặc dù bọn hắn không biết rõ hai người kia đang nói cái gì, nhưng tất cả đều thức thời không hỏi, ngược lại tỏ ra rất hứng thú với bình Hầu Nhi Tửu.
Tiệc cũng là giang hồ.
Không thể không nói hương vị của Hầu Nhi Tửu xác thực rất hiếm có.
Khi nắp bình được mở ra, mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn ngập cả không gian. Nhìn thấy chất lỏng trong suốt màu vàng óng, mấy người nghiện rượu giống như được tiếp thêm sinh lực. Bọn hắn biết ngoại trừ ở đây, sau này muốn uống lại lần nữa chỉ sợ không có cơ hội.
Mục đích chân chính của bữa tiệc này còn chưa thể hiện ra, nhưng tiến hành đến lúc này, đúng như lời hắn nói, chỉ là bữa cơm riêng tư, không liên quan đến công việc.
Tô Bình Nam không tin cho lắm.
Những gì ông chủ Mạnh làm chứng tỏ hắn là một ông chủ tốt hiếm thấy. Có thể là vì vấn đề tuổi tác cộng thêm sức khỏe, đoán chừng hắn chỉ có thể nhậm chức thêm bốn năm nữa thôi. Theo một loạt tài liệu gần đây, một số nhà phân tích của tập đoàn Cẩm Tú đã chỉ ra cốt lõi chính sách của ông chủ Mạnh.
Lấy dân làm chủ, phát triển GTP, đồng thời quyết tâm tạo dựng uy tín vững chắc.
Từ một loạt các hành động có thể thấy hắn có ý định làm một điều gì đó trong mười hai mươi năm tới khiến các thế hệ tương lai ghi nhớ hắn.
Ông chủ Mạnh không lên tiếng, Tô Bình Nam cũng không vội nói tiếp. Nam nhân duy trì sự bình thản của mình. Dù sao bây giờ tập đoàn Cảm Tú thuộc về xí nghiệp hàng không mẫu hạm chính cống ở Thiên Nam.
Tuy nhiên, có dầu cù là như Lưu Đại Tùng, rốt cuộc bầu không khí trên bàn rượu cũng không quá lạnh nhạt.