“Đây là một cơ hội, lão đại.”
“Cơ hội gì?”
Quý Chính Hùng thu hồi con dao trong tay. Hắn quan sát A Huy gần ba tiếng. Đối phương rất bình thường, hoàn toàn không bán đứng hắn.
“Cơ hội kiếm nhiều tiền.”
A Huy sờ vết thương trên cổ họng, lắp bắp trả lời: “Lão đại, đại phú hào gọi ngươi hỗ trợ. Hắn ra tay hào phóng, lần này làm, cả đời chúng ta không cần phải lo lắng nữa.”
Ánh mắt Quý Chính Hùng trở nên âm lãnh: “Từ lúc nào ngươi cảm thấy có thể thay ta làm chủ? Còn nữa, vì sao người khác biết ngươi có cách liên lạc với ta?”
Biết rõ mức độ hung tàn của lão đại, sắc mặt A Huy tái nhợt: “Hùng ca, là Bạo Nha thúc tìm ta. Trước kia, ta giúp ngươi bán tang vật ở chỗ hắn.”
Nhìn sắc mặt vẫn âm trầm của Quý Chính Hùng, A Huy giải thích rất rõ ràng. Hắn biết đối phương cẩn thận và hung tàn đến cỡ nào. Chỉ cần sơ ý một chút là chết người.
“Bạo Nha thúc cho ta một trăm ngàn tiền phí. Lão đại, bây giờ ngươi nhìn cuộc sống của ta đi. Con gái ta đang bị bệnh, vợ ta thì làm ba công việc cùng một lúc, ta còn phải nuôi gia đình nữa.”
Ánh mắt Quý Chính Hùng quét qua hoàn cảnh căn nhà. Đồ dùng trong nhà đều cũ nát. Đàn em của hắn không nói dối.
“Ngươi thiếu tiền có thể nói với ta…”
Quý Chính Hùng đột nhiên dừng lại. Mặc dù gương mặt của hắn không chút biểu cảm nhưng ánh mắt hắn lại hiện lên sự bối rối.
Hắn cũng không có tiền.
Sáu chục ngàn tiền hoa hồng. Hai chục ngàn dùng cho việc khẩn cấp lẫn mua sắm vũ khí. Bây giờ có thể nói hắn không có đồng nào.
A Huy nhìn ra được sự bối rối của Quý Chính Hùng, vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Hùng ca, vụ làm ăn của đại phú hào trị giá hàng trăm triệu, vì sao chúng ta lại không làm chứ?”
“Rất nguy hiểm. Càng lớn thì càng nguy hiểm.”
Quý Chính Hùng thở dài. Hắn tìm một chỗ dễ dàng quan sát nhất ngồi xuống: “Một người ngang ngược càn rỡ, một người cuồng vọng tự đại. Nhất định sẽ xảy ra chuyện.”
“Nguy hiểm thì sao, lão đại?”
Lời nói của A Huy khiến Quý Chính Hùng có chút động tâm: “Trở về, làm một vố lớn rồi thu tay. Ngày 1 tháng 7 qua rồi, đời này của chúng ta xem như xong, ngay cả một phân tiền cũng không có.”
Hai người không nói gì thêm, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Quý Chính Hùng chậm rãi lên tiếng: “Ta xin lỗi, lúc nãy ta phản ứng hơi quá.”
“Không sao.”
A Huy lắc đầu: “Ngươi là lão đại của ta mà. Đúng rồi, chỗ ta có bốn chục ngàn, ngươi có muốn lấy trước hay không?”
Nam nhân nói xong, lấy một xấp tiền đô la Hồng Kông dưới gối ra: “Ta đã trả hết sáu chục ngàn tiền nợ bên ngoài, còn có tiền thuốc men, chỉ còn lại bấy nhiêu thôi.”
Quý Chính Hùng nheo mắt không nói gì.
“Lão đại, Bạo Nha thúc chỉ truyền tin nhưng đại phú hào đã trả cho hắn ba trăm ngàn. Thanh danh của ngươi ngang ngửa với hắn, nhưng chúng ta lại không có tiền.”
Thấy Quý Chính Hùng không có động tĩnh, A Huy nhét tiền vào trong tay đối phương: “Dù sao cũng là tiền kiếm được từ tin tức của ngươi, đương nhiên phải thuộc về ngươi rồi.”
A Huy rất hiểu Quý Chính Hùng, biết đây sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy nam nhân này. Số điện thoại mà hắn vẫn luôn xem như báu vật sẽ không còn.
“Ta không cần.”
Quý Chính Hùng nói: “Ngươi nói có lý, làm sao để liên lạc với đại phú hào?’
“Tìm Bạo Nha thúc.”
A Huy đang mặt ủ mày chau trả lời, sau đó mới phản ứng lão đại nói cái gì, gương mặt kích động đến đỏ bừng: “Hùng ca, ngươi đồng ý sao?”
“Ta đồng ý.”
…
“Bốn chiếc xe đi vòng vòng một tiếng đồng hồ rồi trở về, sau đó thay ca, nghe rõ chưa?”
Nhìn đồng hồ, Trương Tử Hào ra lệnh cho một đám đàn em trong phòng khách.
“Ta muốn các ngươi dắt chó đi dạo, dắt đến khi nào bọn hắn mệt hết hơi thì thôi.”
“Ta hiểu rồi.”
Đám nam nhân đứng dậy. Một lát sau, chiếc xe gào thét rời đi.
Trương Tử Hào đứng trên ban công biệt thự nhìn những chiếc xe tranh nhau chạy theo, khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng.
Điện thoại vang lên.
“Ngươi tìm ta sao?”
“Ta là Quý Chính Hùng, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Năm 1986, ta cướp một công ty đồng hồ. Năm 1989, ta giết chết ba cảnh sát ở Vượng Giác. Năm 1992, ta cướp Landmark. Năm 1994, ta tiếp tục cướp một công ty đồng hồ. Năm ngoái, ta may mắn cướp thành công một xe chở tiền…”
Đầu dây bên kia, Quý Chính Hùng bình tĩnh thuật lại quá khứ của mình: “Ta nói nhiều như vậy cũng đủ chứng minh thân phận của ta. Bây giờ làm sao gặp ngươi đây?”
“12h đêm nay, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi.”
Trương Tử Hào cười to: “Chúng ta phải vượt qua cả tứ đại Thiên Vương, mọi người cùng nhau phát tài.”
“Nếu ngươi đã dám giương cờ, lần này ta sẽ đi theo ngươi.”
Quý Chính Hùng trả lời: “Đừng để ta thất vọng.”
…
Đánh bại Kiều Lập Phu, Tô Bình Nam như giải phóng được rất nhiều bạo lực tiềm ẩn trong lòng. Mấy ngày qua, dường như hắn trở nên bình tĩnh và sâu sắc hơn.
Trở về Thiên Nam, Tô Bình Nam đã nhận được gần chục lời mời ăn cơm từ chính quyền.
Tính tình của hắn như thế nào, cao tầng Thiên Nam biết rất rõ. Dám đưa ra lời mời với hắn, tất nhiên bọn họ cảm thấy mình đủ phân lượng. Cho dù là vậy, Tô Bình Nam chỉ lựa chọn lời mời của ông chủ Mạnh, còn lại thì từ chối hết.
Hiện tại, tập đoàn Cẩm Tú đang rất nổi tiếng. Mặc dù bảng xếp hạng phú hào năm nay vẫn còn chưa ra, nhưng hành động lớn của tập đoàn Cẩm Tú đã lọt vào mắt rất nhiều người.
Nói cách khác, tập đoàn Cẩm Tú vốn định yên phận một góc phát tài giờ đây có phần không thực tế.
Tô Bình Nam dự định tấn công toàn bộ Đông Nam Á. Hành động lớn như vậy nhất định sẽ thu hút nhiều làn sóng và sự chú ý từ các bên.
Tô Bình Nam không biết cấp trên sẽ có thái độ như thế nào về hành vi này. Bây giờ còn chưa có tiền lệ, tất cả mọi người đều mò đá qua sông. Hơn nữa, ngay cả khi cấp trên không hài lòng, với bản tính cuồng vọng từ trong xương của hắn, chưa chắc hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng ra ngoài làm việc phải cẩn thận, hắn quyết định nói chuyện với ông chủ Mạnh một lần.