Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1230 - Chương 1230. A Huy

Chương 1230. A Huy
Chương 1230. A Huy

“Ngày mùng 1 tháng 7 sắp đến rồi, khi đó sẽ không còn cơ hội tốt như bây giờ nữa. Cho nên đây chính là cơ hội của chúng ta, một lần vất vả nhàn nhã suốt đời.”

Mặt Trương Tử Hào hào khí vạn trượng, nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.

Đám người ở đây đã kiếm lời không ít, nhiều người trong số bọn hắn đã mất đi dũng khí liều mạng.

Động vào Hà tiên sinh, khả năng lớn nhất là sẽ chết người. Nhân viên bảo an của đối phương không phải là mặt hàng mà Lý Siêu Nhân mang đến. Tìm người khác, hắn không tin. Hơn nữa thời gian cũng không còn kịp. Sự cuồng vọng trong lòng thôi thúc hắn quyết định tìm hai tên hung hãn nhất.

Không ngờ Diệp Kế Hoan lại do dự lâu như vậy.

Đám thuộc hạ đắc lực của hắn đã chạy đến Cảng thành tập hợp với nam nhân ở Nguyên Lãng, nhưng khi sự việc đi đến hồi kết, Diệp Kế Hoan lại có chút do dự.

Hắn trời sinh tính cách hung hãn, không e ngại đối mặt với chém giết mà người bình thường sợ hãi, lại biết động não, hoàn toàn mâu thuẫn với thái độ của hắn bây giờ.

Diệp Kế Hoan ngưỡng mộ Trương Tử Hào, nhưng cũng kiêng kỵ. Dù sao đối phương cũng thông minh hơn hắn.

Hiệu suất làm việc của Hòa Ký rất cao. Hắn nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói cho hắn biết số này chỉ có thể liên lạc được trong ngày hôm nay.

Diệp Kế Hoan biết rõ thân phận tội phạm bị truy nã của mình. Nếu hôm nay hắn từ bỏ, hắn sẽ phải chờ thời cơ.

“Ta gọi điện thoại, như vậy sẽ không còn đường quay về.”

Diệp Kế Hoan dùng tiền vay của A Kim để bổ sung đạn dược. Sau khi nhìn chiếc áo jacket có chút cũ nát, nam nhân rốt cuộc hạ quyết tâm.

“Đều là dùng mạng đọ sức, chúng ta sẽ theo đại phú hào ngươi, một lần vất vả nhàn nhã suốt đời.”

Dứt lời, Diệp Kế Hoan nhấn nút gọi.

“Ai vậy?”

Trương Tử Hào nghe máy, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Người tìm hắn sớm nhất là Diệp Kế Hoan. Trương Tử Hào đã đưa số điện thoại của mình cho mấy đại xã đoàn. Đám người đó đã từng giúp Diệp Kế Hoan thủ tiêu tang vật. Đây là người thứ tư gọi đến, kết quả làm hắn không biết nên khóc hay nên cười.

Hắn rất giống đồ ngốc sao?

Ba cuộc điện thoại trước ai cũng dở hơi.

Một tên gia hỏa nói tiếng Quảng Đông còn chưa sõi lại tự xưng mình là Diệp Kế Hoan? Mở miệng liền đòi trước ba mươi triệu mới chịu làm.

Còn có một tên còn quá đáng hơn, nói hắn là lão đại đằng sau Diệp Kế Hoan, vũ khí đạn dược đầy đủ. Muốn hợp tác chi bằng tìm hắn thì hay hơn.

Đánh rắm.

Tính cách của Diệp Kế Hoan như thế nào mà có lão đại như vậy chứ? Chỉ sợ hắn đã một phát bắn nổ đầu từ lâu rồi.

“Nghe nói ngươi tìm ta, ta là Diệp Kế Hoan.”

Giọng nói trong điện thoại có chút trầm thấp nhưng lại rất cường ngạnh.

Trương Tử Hào mỉm cười hỏi lại: “Ngươi làm sao chứng minh ngươi là Diệp Kế Hoan chứ?”

Giọng điệu của nam nhân trong điện thoại khiến cho Diệp Kế Hoan cau mày: “Mẹ kiếp, Diệp Kế Hoan ta có cạnh có góc, cần chi phải lừa ngươi. Ngươi không tin? Vậy thì đến gặp nhau một lần đi.”

“Ngươi muốn gặp nhau ở đâu?”

Trương Tử Hào hỏi lại.

Đối phương nói như vậy cũng không khiến Trương Tử Hào tức giận, ngược lại nụ cười trên mặt lại càng đậm hơn. Thói quen và khí thế của đối phương rất phù hợp với điều tra của hắn.

“Ở đâu cũng được.”

Giọng điệu của Diệp Kế Hoan đã mất kiên nhẫn: “Cho dù đám cảnh sát kia có đang truy nã ta thì thế nào? Ngươi cứ nói địa điểm, cho dù là cục cảnh sát Tiêm Sa Chủy ta cũng chờ ngươi.”

“Quả nhiên là ngươi.”

Giọng điệu ngang ngược càn rỡ của đối phương khiến cho Trương Tử Hào không còn nghi ngờ. Nam nhân cười như điên: “Nói trong điện thoại không an toàn. Mười hai giờ đêm nay, ngươi gọi đến một số khác cho ta. Ta sẽ sắp xếp.”

Nam nhân nhanh chóng nói ra một số điện thoại đã sớm chuẩn bị, sau đó cúp điện thoại, vung nắm đấm thật mạnh.

“Còn thiếu ngươi nữa thôi.”

Trương Tử Hào đè nén nội tâm kích động, bước nhanh đến một góc hẻo lánh nơi góc phòng khách, ánh mắt nhìn thẳng vào bức hình phác họa Quý Chính Hùng mà hắn phải bỏ ra rất nhiều tiền mới lấy được từ tay cảnh sát: “Hy vọng ngươi đừng để chúng ta đợi quá lâu.”

A Huy trong mắt hàng xóm láng giềng là một người thành thật.

Nam nhân què một chân này không có việc làm nhưng vận khí đúng là không tệ, cưới được một nữ nhân người Mã Lai làm vợ, có được cô con gái bốn tuổi.

Gia đình ba người sống trong một căn nhà đơn sơ, mỗi khi gió mưa có thể nói là lênh láng nước, cuộc sống rất khó khăn, tất cả đều nhờ vào nữ nhân làm lụng vất vả bên ngoài mới đủ sống.

Không ai ngờ nam nhân gặp ai cũng mỉm cười này đã từng là một nhân vật cứng cỏi và quyền lực.

Cộc cộc cộc.

Cánh cửa cũ nát được tái tạo lại từ thùng container bị gõ vang. A Huy có chút không kiên nhẫn rời khỏi chiếc giường ấm áp của mình: “Ai vậy? A Trân đi làm rồi. Nếu tìm nàng, hai tiếng sau lại đến.”

Hắn và hàng xóm không có giao tình. Bình thường người gõ cửa vào giờ này đều đến tìm vợ của hắn là A Trân. Nam nhân dự định đuổi đối phương đi rồi ngủ tiếp.

Ngoài cửa không trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.

Cộc.

“Đến đây. Tiền thuê nhà còn chưa đến hạn nộp mà? Giục cái đầu ngươi đấy.”

A Huy lê cái chân tàn phế của mình ra mở cửa phòng.

Kèm theo gió lạnh là một bóng đen cực kỳ nhanh nhẹn. A Huy còn chưa kịp phản ứng, phần bụng đã trúng một cú thúc gối nặng nề.

Cơn đau kịch liệt làm hắn không nhịn được cong thành con tôm.

Tiếp theo, một con dao bén nhọn đặt lên cổ hắn.

“Hùng ca.”

Trong lòng A Huy như muốn nổ tung. Hắn biết được lão đại mà mình đi theo tâm ngoan thủ lạt đến cỡ nào: “Ta đã cứu mạng của ngươi, tại sao ngươi lại muốn giết ta chứ?”

Quý Chính Hùng dừng tay: “Ta biết ta nợ ngươi một mạng, cho nên khi ta để lại số điện thoại cho ngươi, ta đã nói trừ phi ngươi gặp khó khăn không thể vượt qua được, nếu không thì vĩnh viễn đừng gọi. Vì sao ngươi lại không nghe lời?”

“Hùng ca, là thật mà.”

A Huy thở phào một hơi. Lão đại không ra tay chứng tỏ còn có chỗ để nói chuyện. Hắn có lòng tin đối phương sẽ nghe hắn.

Hết chương 1230.
Bình Luận (0)
Comment