Hỏa ca mà Quý Chính Hùng đang chờ rốt cuộc cũng đã đến. Đi cùng với hắn còn có sáu hán tử to con.
Hỏa ca tên thật là Trần Hỏa, là một nam nhân đầu hói hơn bốn mươi tuổi.
Nếu chỉ nhìn từ bề ngoài, không ai ngờ đến nam nhân bụng phệ này đã từng là chiến hữu với Lý Thiên Cẩu. Hơn nữa còn là một vị anh hùng chính cống sáu mươi năm trước.
Mười năm trước ở Ao Sơn, Trần Hỏa sống sót sau trận oanh tạc, thậm chí còn trở thành đội trưởng. Nhưng sau khi xuất ngũ, hắn không trụ nổi với nhục dục.
Điều này đã khiến hắn từ một cán bộ bát sắt biến thành không có việc làm. Thậm chí, nếu không nhờ cấp trên và đồng đội cũ cố gắng bao che, kết cục của hắn rất có thể sẽ phải ăn gió đào đất ở Tây Bắc hoang vu.
Đối với kết quả này, cái nhìn của Hỏa ca rất thoáng.
Theo cách nói của hắn, mạng của lão tử bây giờ là nhặt được. Dù sao hắn không vượt qua được khoảng thời gian an phận thủ thường, chỉ cần còn sống thì hắn phải sống cho ra sống.
Muốn tiêu sái thì phải có tiền.
Trần Hỏa vốn rất thông minh, trong một lần vô tình đã giới thiệu một số anh em cùng một chiến hào theo một dân liều mạng đến Cảng thành phát tài. Dân liều mạng kia rất hài lòng với người mà hắn giới thiệu, cho nên trả cho hắn hai chục ngàn đô la Hồng Kông tiền giới thiệu.
Điều này đã khiến cho Trần Hỏa mất kiểm soát.
Bản tính của hắn không xấu, nhưng hắn cũng không cảm thấy có lỗi về việc có bao nhiêu người mất mạng trong cái thành phố mà chủ nghĩa tư bản hoành hành này.
Đối với Trần Hỏa mà nói, dù sao cũng không phải người của mình. Bọn hắn đều là kẻ phản bội, vì vậy bọn hắn có thể tùy tiện đi gây rối đả kích kẻ địch, đồng thời còn có thể phát tài. Đây chính là chuyện tốt.
Thời đại này, tội phạm hoành hành ở Cảng thành. Ở đó có núi vàng biển bạc, không ít dân liều mạng kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên. Những gì mà Trần Hỏa đã trải qua giúp cho hắn có nguồn cung cấp phong phú.
…
“Ngồi xuống đi, cùng dùng bữa nhé.”
Quý Chính Hùng lên tiếng chào hỏi Hỏa ca, ánh mắt âm trầm lướt qua những người còn lại.
Trần Hỏa không phải lần đầu tiên làm việc với Quý Chính Hùng, nhưng kinh nghiệm trải qua máu và lửa giúp hắn ngửi thấy mùi vị cực kỳ nguy hiểm trên người Quý Chính Hùng, cho nên hắn rất khiêm nhường.
“Triều ca, mấy người anh em này của ta rất tài giỏi.”
Trần Hỏa cũng không khách sáo. Sau khi ngồi xuống, hắn bắt đầu gắp thức ăn, đồng thời còn không quên chào hàng.
“Tài giỏi?”
Gương mặt âm trầm của Quý Chính Hùng hiện lên nụ cười khinh thường: “Lão quỷ mặc áo xanh đã từng có tiền án ở Cảng thành. Nếu ta nhớ không lầm, lần trước hắn làm cho Ma Trần. Chiếc đồng hồ hai triệu sáu bán một nửa, cái này mà cũng gọi là tài giỏi?”
Trần Hỏa gãi đầu: “Gần đây em trai hắn sắp lấy vợ, đang rất cần tiền. Không biết Triều ca có muốn giúp hắn một tay hay không?”
“Ta không cần phế vật.”
Quý Chính Hùng lạnh lùng cắt ngang lời Trần Hỏa: “Những người còn lại, ngay cả vết chai cầm súng cũng không có. Ngươi nói cho ta biết bọn hắn tài giỏi ở chỗ nào?”
“Thật sự không tệ mà. Bọn hắn có gan, không sợ chết.”
Trong lúc Trần Hỏa đang cố gắng chào hàng, điện thoại phía đối diện vang lên.
“Alo?”
Quý Chính Hùng nghe điện thoại, giọng điệu rất lạnh: “Có chuyện gì? Không phải ta đã nói nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được gọi điện thoại cho ta sao?”
“Hùng ca, Bạo Nha thúc nhờ ta chuyển lời cho ngươi.”
Bị giọng điệu của lão đại hù đến cà lăm, A Huy vội nói nhanh: “Đại phú hào Trương Tử Hào đồng ý bỏ ra một triệu để thả ra tin tức, nói muốn tìm ngươi hợp tác.”
“Mọi người không cùng đường, vì sao lại tìm ta hợp tác?”
Quý Chính Hùng nhìn thoáng qua Trần Hỏa phía đối diện, thấp giọng nói: “Sau hai tiếng nữa ta sẽ liên lạc với ngươi, ta cúp máy trước đây.”
Nội dung cuộc điện thoại khiến Quý Chính Hùng thay đổi chủ ý. Hắn nhẹ gật đầu với Hỏa ca: “Ngươi xác định bọn hắn không sợ chết đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hỏa ca lập tức vui hẳn lên. Lần này có mấy người gia đình đang gặp khó khăn, hắn muốn giúp bọn họ một tay.
“Có biết nói tiếng Quảng Đông không?”
Quý Chính Hùng hỏi những người bên kia. Khi nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn ném một phong bì da trâu cho Hỏa ca rồi đứng dậy: “Ta không muốn người có tiền án. Ngày mai bốn người khác theo quy củ trước kia gặp mặt ở Cảng thành.”
Nam nhân chỉ vào hơn phân nửa thức ăn chưa động đũa trên bàn: “Bữa cơm này ta mời.”
Nhìn bóng lưng nam nhân đi xa, Hỏa ca lắc đầu: “Người này cách cục quá nhỏ, nhưng lại rất giảo hoạt. Ta còn tưởng rằng hắn là Quý Chính Hùng danh tiếng lẫy lừng. Xem ra ta đã đoán sai.”
Vương Lỗi người toàn thịt vò đầu hỏi: “Vậy làm sao chúng ta phát tài?”
“Cách cục nhỏ thì có lợi thế của cách cục nhỏ.”
Trần Hỏa ra hiệu cho mọi người ngồi xuống ăn cơm, nhấn mạnh một câu: "Đó chính là an toàn.”
…
Tin tức tam đại tặc vương muốn hợp tác càng lúc càng lên men. Phía cảnh sát không phải đồ ngốc, tất nhiên cũng nhận được tin tức. Lý Văn Bân tự mình nắm giữ ấn soái. Phong cách làm việc của nam nhân như sấm vang gió cuốn, nhất thời tổ trọng án gà bay chó chạy.
Diệp Kế Hoan mai danh ẩn tích từ rất lâu, Quý Chính Hùng lại càng thêm giảo hoạt. Bọn hắn chỉ có thể để mắt đến Trương Tử Hào.
Nhìn mấy chiếc xe bên ngoài biệt thự, vẻ mặt Trương Tử Hào hiện lên sự khinh thường: “Nhìn chằm chằm ta à? Các ngươi có biết động não hay không vậy?”
“Lão đại, chẳng lẽ thực lực của anh em chúng ta không đủ cao?”
Bầu không khí trong biệt thự ít nhiều có chút căng thẳng. Trương Tử Hào xác thực đủ phách lối. Đàn em của hắn gần như tập trung đông đủ. Ngồi trên ghế salon, Trần Trí Hạo vẫn cảm thấy có chút không thỏa đáng: “Tại sao lại phải tìm hai tên tội phạm truy nã khiến đám cảnh sát cứ cắn chặt chúng ta không nhả?”
“Có gọi bọn hắn hay không, đám cảnh sát kia cũng đâu buông tha cho ta.”
Trương Tử Hào cười lạnh: “Không có can đảm thì các ngươi có thể rời đi, ta không cản.”
Tất cả mọi người đều im lặng.