Nguyên nhân của câu nói này thật ra rất đơn giản.
Ở một thời không khác, Tô Bình Nam biết có một lần Cảng thành đã điên cuồng đả kích Hòa Ký. Nguyên nhân là vì Trương Tử Hào bị bắt.
Nam nhân này đã dựa vào con đường của Hòa Ký mà lấy hơn tám trăm ký TT, thậm chí còn có hơn hai ngàn kíp nổ. Vụ việc bị phanh phui đã giáng một đòn nặng nề vào mạng lưới xã hội đen vốn luôn lấy làm kiêu ngạo của Hòa Ký.
Không phải Tô Bình Nam kiêng kỵ Trương Tử Hào. Ý của hắn là muốn Hòa Ký tránh xa tên tội phạm này.
Phù hợp với chiến lược mà Cẩm Tú đã sắp xếp.
Dù sao trong ba đến năm năm tới, mục đích chính của tập đoàn Cẩm Tú đặt ra cho Hòa Ký là chậm rãi thẩm thấu, sau đó đạt đến khống chế tuyệt đối. Hết thảy cần một hoàn cảnh yên ổn bên ngoài để trưởng thành.
Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột.
Một là băng đảng lớn uy tín lâu năm, một là thổ phỉ liều lĩnh. Hai bên vốn không có quá nhiều điểm chung. Tuy nhiên, theo quán tính lịch sử, Tô Bình Nam vẫn dặn dò một câu.
Hắn thì không coi ra gì nhưng đối với Phi Cơ và Rebecca luôn tôn thờ Tô Bình Nam thì lại không nghĩ như vậy.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Rebecca lập tức gọi cho Tô Bình Nam.
“Lão đại, Phi Cơ nhận của Trương Tử Hào một chiếc đồng hồ Patek Philippe phiên bản giới hạn được sản xuất mười hai năm trước, rất hiếm.”
Nữ nhân miêu tả rất khách quan: "Phi Cơ đã nhận, bởi vì đối phương đưa ra một lý do khiến hắn không cách nào từ chối.”
“Lý do gì?”
Tô Bình Nam không thèm để ý đến chiếc đồng hồ giá trị hàng chục triệu đồng, mà cảm thấy hứng thú đối với lý do mà Trương Tử Hào đã đưa ra.
“Trương Tử Hào bỏ ra mấy chục triệu để mua một cái lo trước khỏi họa. Phi Cơ là đầu lĩnh Hòa Ký, không thể không phóng khoáng. Nếu không, hắn sẽ làm mất đi khí thế.”
“Nói tiếp đi, càng cụ thể càng tốt.”
Trực giác khiến Tô Bình Nam đánh hơi thấy mùi lợi ích rất lớn.
Sau khi nghe Rebecca miêu tả, Tô Bình Nam lập tức nói ra điểm quan trọng nhất trong lời nói của Trương Tử Hào.
“Trương Tử Hào hứa với Phi Cơ rằng hắn sẽ không làm ở Cảng thành?”
Sắc mặt nam nhân trở nên nghiêm túc.
Trương Tử Hào chẳng qua chỉ là dân liều mạng. Căn cơ và mạng lưới của hắn khiến cho hắn không thể phạm tội ở các quốc gia Đông Nam Á khác. Hắn chỉ có thể chọn ba nơi.
Nội địa Hạ quốc, Cảng thành và Hào Giang.
Trương Tử Hào sẽ không đắc tội với Hòa Ký, cũng không đắc tội nổi. Như vậy, lời hứa của hắn nhất định là nghiêm túc.
Không phải Cảng thành, như vậy chỉ còn Hạ quốc và Hào Giang.
Hạ quốc?
Tô Bình Nam lắc đầu.
Trương Tử Hào đến đó phạm tội có thể nói là được không bù mất. Sức chiến đấu của cảnh sát nơi đó không phải Cảng thành có thể so sánh. Huống chi, mười mấy hai mươi năm sau, nơi này sẽ xuất hiện những phú hào cấp bậc hàng chục tỷ.
Như vậy hắn chỉ có một lựa chọn là Hào Giang.
Ma La Bính chết rồi, Băng Nha Câu ngồi tù, hiện tại Hào Giang giống như rắn mất đầu. Các loại tranh đấu tầng tầng lớp lớp, trị an rất loạn. Đây là một thời cơ tốt để hành động.
Như vậy đối tượng là ai?
Phú hào Hào Giang cũng không ít. Đáng cho tam đại tặc vương phải cùng nhau ra tay cũng không có mấy ai. Tô Bình Nam liền kết hợp quỹ tích của Trương Tử Hào ở một thời không khác.
Đáp án vô cùng sống động.
Hà tiên sinh, đại nhân vật tay không tấc sắt đã đoạt mất ngành công nghiệp cờ bạc trong ba mươi năm.
“Có gan nhưng cũng quá ngu.”
Tô Bình Nam gật đầu, đưa ra đánh giá của mình. Đột nhiên một suy nghĩ giống như tia chớp xẹt qua đầu hắn, khiến cho động tác của nam nhân ngừng lại.
Nếu Hà tiên sinh chết thì sao?
Tình hình gia tộc của vị đại nhân vật trong ngành công nghiệp cờ bạc này cực kỳ rối ren. Nếu hắn chết, tập đoàn Cẩm Tú chưa chắc không có cơ hội.
“Bảo Phi Cơ giám sát chuyện này. Ta muốn biết mục tiêu của vị đại phú hào tiên sinh này có phải là Hà tiên sinh hay không.”
Tô Bình Nam ra hiệu cho Ôn Uyển Đình ngừng pha trà, rời khỏi phòng rồi mới nói với Rebecca một câu.
“Cái gì? Trương Tử Hào có gan này sao? Đó chính là Hà tiên sinh đấy.”
Rebecca không khỏi giật mình. Nàng là dân bản địa Cảng thành, đương nhiên nàng có cảm giác e ngại bẩm sinh đối với vị đại nhân vật này.
“Cho dù Trương Tử Hào không có đầu óc, hắn cũng chỉ là nam nhi cao bảy thước liều mạng vì của cải, tại sao lại phải sợ?”
Tô Bình Nam cực kỳ kiêu ngạo, chưa từng e ngại bất kỳ đối thủ nào. Hắn có chút không vừa ý với phản ứng của Rebecca, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
“Boss, ta sai rồi.”
Rebecca tỉnh táo lại, vội nhận sai. Cho dù Tô Bình Nam không có ở bên cạnh, nữ nhân vẫn cung kính khom người xuống.
“Không cần vội vã ra tay. Điều ta cần ngươi làm bây giờ là làm bạn với người vợ thứ tư của Hà gia, Lương An Kỳ.”
Nụ cười của Tô Bình Nam có chút âm trầm: “Đại phòng Hà gia không có trụ cột. Nhị phòng và tam phòng vẫn luôn xa lánh tứ phòng. Chúng ta muốn chia cái bánh ngọt này, nhất định phải ra tay từ người vợ thứ tư.”
Thông minh như Rebecca lập tức hiểu được sát ý ẩn chứa bên trong lời nói của lão đại. Nàng kinh ngạc hỏi: “Boss, ý của ngươi là Hà tên sinh sẽ xảy ra chuyện sao? Nhưng theo thông lệ trong quá khứ, loại người như Trương Tử Hào chỉ cầu tài chứ không cầu mạng.”
“Không ai có thể hoàn toàn khống chế tình huống phát sinh, có đôi khi không phải do hắn.”
Tô Bình Nam mỉm cười nói.