Cường long không ép được địa đầu xà.
Huống chi trước mặt Hòa Ký, Trương Tử Hào chưa chắc được xem là một con rồng mạnh mẽ, nhưng Hòa Ký lại là địa đầu xà danh tiếng đang thịnh.
Điều này hoàn toàn không thể nghi ngờ.
Khi Trương Tử Hào vốn đang rất phách lối nhận được phản hồi của Trần Trí Hạo, hắn quyết định đi gặp Phi Cơ một lần.
Hà tiên sinh không dễ động vào. Hắn khác với Lý Siêu Nhân. Có thể trở thành người đứng đầu ngành cờ bạc một phương tuyệt đối không phải hạng người nhân từ.
Dù sao hắn cũng già rồi.
Thế giới có hắc có bạch. Về phương diện bạch, Trương Tử Hào cuồng vọng cũng không quá e ngại.
Kể từ khi thành công thoát thân khỏi vụ án cướp một trăm bảy mươi triệu, hắn xem pháp luật giống như heo chó.
Chứng cứ?
Thứ mà Trương Tử Hào hắn am hiểu nhất chính là không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.
Nhưng hắn lại kính sợ băng nhóm.
Bởi vì hắn cần dựa vào mối quan hệ với các băng nhóm, ví dụ như giao thông, vận chuyển, che giấu… Còn có một điểm quan trọng nhất chính là băng nhóm chỉ nói lợi ích với hắn chứ không nói chứng cứ.
…
Loan Tử.
Quán bar ZT, cứ địa của Phi Cơ.
Trương Tử Hào cố ý mặc một bộ vest đắt tiền, chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay sáng loáng. Nam nhân cố ý gõ cửa quán bar còn chưa mở cửa.
“Ta là Trương Tử Hào, ta muốn gặp Phi Cơ ca.”
Người ra mở cửa còn chưa kịp phản ứng, Trương Tử Hào đã giống như người quen cũ ném một cái túi với một đống đô la Hồng Kông vào trong tay hắn: “Đến vội quá, coi như ta mời Bì ca và các anh em uống rượu.”
Sa Bì chỉ là nhân viên pha chế tại quán bar ZT. Khi hắn mở cái túi, nhìn đống tiền mặt bên trong, hơi thở của hắn bắt đầu có chút nặng nề.
Liếc nhìn qua, xấp tiền này đoán chừng khoảng năm trăm ngàn đô la Hồng Kông, thậm chí còn nhiều hơn.
Đây không phải là con số nhỏ. Nhưng đây là phong cách làm việc nhất quán của Trương Tử Hào.
Bởi vì có tên hiệu đại phú hào, Trương Tử Hào ra tay rất hào phóng. Điều này cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn không có bối cảnh chữ Đầu nhưng lại có thể tự mình lôi kéo một tập đoàn tội phạm, đồng thời còn có thể thoải mái làm việc trong nhiều băng nhóm ở Cảng thành.
Thứ nhất, hắn không đoạt địa bàn. Thứ hai, không có gì là tiền không mua được.
“Quà gặp mặt.”
Trương Tử Hào nhìn Sa Bì, sau đó lặp lại lần nữa.
Khi đàm phán với Lý Siêu Nhân, Trương Tử Hào đã đùa rằng: “Tháng trước, ta nhìn thấy một họa sĩ vẽ rất đẹp. Ta đã cho hắn một triệu.”
Đây không phải là câu chuyện cười Trương Tử Hào tạm thời bịa ra để châm chọc Lý Siêu Nhân, mà là có thật. Bởi vậy có thể thấy được mức độ ra tay hào phóng của nam nhân như thế nào.
…
Cùng một thời gian.
Quảng thành, phòng bao lầu hai Phượng Mãn Lâu.
Quý Chính Hùng đến sớm hơn giờ hẹn với Hỏa ca một tiếng đồng hồ. Tính cẩn thận đã ăn vào xương máu, hắn đến sớm để quan sát địa điểm gặp mặt. Khi phát hiện không có bất kỳ vấn đề gì hắn mới có thể yên tâm.
Đồ ăn đều là những món hắn thích nhất.
Sườn non hấp mắm ruốc, thịt kho rau củ, canh vịt già, xôi vò và gà luộc.
Một bát cơm trắng.
Về phần gọi nhiều như vậy một người có ăn hết không, có lãng phí hay không, mấy vấn đề nhàm chán này tuyệt đối không phải điều loại người dùng sinh mệnh đi trên dây xiếc như Quý Chính Hùng phải cân nhắc.
…
Bởi vì còn chưa đến giờ mở cửa, cho nên quán bar ZT có chút vắng vẻ.
“Đại phú hào quả nhiên ra tay hào phóng.”
Phi Cơ đang ngồi một mình tại quầy bar, lên tiếng chào tên tội phạm mà hắn cực kỳ chú ý, sau đó gật đầu với đám người Sa Bì: “Người ta tặng quà gặp mặt, các ngươi nhìn ta làm gì, mau cảm ơn Hào ca đi.”
“Cảm ơn Hào ca.”
Đám người Sa Bì lập tức lên tiếng, sau đó mặt mày hớn hở cất cái túi đựng đầy tiền mặt kia.
Sắc mặt Trương Tử Hào nghiêm túc hơn rất nhiều.
Hắn đã gặp quá nhiều lưu manh, có thể nhìn ra được đám người kia là thật lòng hay giả dối.
Một món tiền lớn đến như vậy, trước khi có sự đồng ý của Phi Cơ, bọn họ thậm chí còn không nhìn. Lực khống chế quả thật rất đáng sợ.
“Phi Cơ ca thượng vị, ta không đến chúc mừng. Gần đây lại mượn mấy con đường của Hòa Ký để gửi tin, ta cảm thấy có chút không được hay cho lắm. Cho nên hôm nay ta đặc biệt đến gặp Phi Cơ ca một lần.”
Trương Tử Hào lấy ra một cái hộp nho nhỏ được gói rất tinh xảo: “Món quà nhỏ.”
Phi Cơ lắc đầu biểu thị từ chối. Mặc dù hắn nhìn ra được logo của Patek Philippe, liên kết với sự hào phóng của Trương Tử Hào, hắn biết món quà đó có giá trị không nhỏ.
“Vô công bất thụ lộc. Phi Cơ ta không phải loại người không thấy tiền thì không được. Nói đi, rốt cuộc ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Phi Cơ khiến Trương Tử Hào coi trọng hơn một chút: “Phòng ngừa chu đáo thôi mà. Tập đoàn Phú Hào của ta trong tương lai có khả năng phải nhờ Phi Cơ ca đi trước trải đường.”
Nhìn Phi Cơ như có điều suy nghĩ, Trương Tử Hào lập lờ nước đôi: “Yên tâm đi, Phi Cơ ca. Ta không gây chuyện ở Cảng thành, cho nên Hòa Ký sẽ không khó làm đâu.”
“Ngươi uống gì không?”
Câu kế tiếp của Phi Cơ khiến Trương Tử Hào mỉm cười: “Bỏ ra chiếc Patek Philippe hàng chục triệu để mua một con đường, Hào ca ngươi đúng là đủ hào khí. Ta mời ngươi uống rượu.”
…
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió.
Chuyện tam đại tặc vương dự định hợp tác đã được lưu truyền sôi sùng sục trong vòng tròn nhỏ. Tin tức lớn như vậy làm sao Rebecca không chú ý chứ.
Tô Bình Nam từng vô tình nói một câu khiến nữ nhân và Phi Cơ luôn để ý đến Trương Tử Hào.
“Trương Tử Hào người này luôn cả gan làm loạn, cần phải lưu tâm, tuyệt đối đừng nên tham tài, bởi vì nhỏ mà bỏ mất lớn. Chuyện liên quan đến hắn, có nguy hiểm thì chúng ta thà rằng không làm.”